Lưu Niên Tự Thủy

Dịch Hallie Beta Raph


trước sau



Khó khăn lắm Mẫn Hướng Hàng mới quyết tâm nói ra lời muốn nói, thế mà Lệ Hàn Bân chỉ thờ ơ đáp lại.

Anh vừa sốt ruột vừa thương xót nhìn người tựa trên giường bệnh, bất kỳ lời nói nào trong lúc này cũng yếu ớt và bất lực.

Lệ Hàn Bân thấy anh không nói gì hồi lâu, khép hờ mi mắt, thần sắc ung dung chậm rãi nói: "Nội dung cuộc nói chuyện lúc đầu của anh với mấy đứa nhỏ, em đã nghe hết rồi."
"Nếu đã như thế, tại sao em vẫn còn khăng khăng cố chấp?" Mẫn Hướng Hàng ôm ngực, cảm giác đau như dao cắt ăn mòn cả tim gan.

Mẫn Hướng Hàng cắn môi, thấp giọng tiếp lời: "Hàn Bân, bác sĩ nói, mang thai qua bảy tháng làm phẫu thuật sinh mổ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, bệnh tình của em không thể kéo dài thêm nữa.

Chúng ta từ bỏ đứa nhỏ, chấp nhận phẫu thuật cắt giảm thể tích phổi được không? Anh thật sự rất sợ mất em."
Lệ Hàn Bân bình tĩnh nhìn khuôn mặt bất lực tuyệt vọng kia, đôi ngươi đen láy dấy lên một tia khổ ải phức tạp, nở nụ cười nhạt, nói: "Hướng Hàng, anh sẽ không mất em đâu.

Mấy đứa nhỏ sẽ thay em tiếp tục yêu anh, một phần tình yêu chuyển hóa thành hai phần, chúng ta không thiệt thòi."
"Lệ Hàn Bân, em nghe rõ cho anh, không ai có thể thay thế em! Còn nữa, tình yêu không phải thuật toán, căn bản không thể dùng con số để ước lượng chuẩn xác!" Mẫn Hướng Hàng bị lời nói của cậu chọc giận, hoàn toàn quên mất kiểm soát âm điệu, điên cuồng gào thét lên.

"Anh nói đúng, không ai có thể thay thế ai, cũng không ai có thể thay thế mấy đứa nhỏ." Lệ Hàn Bân nhè nhẹ vuốt ve phần bụng dưới chăn, có lẽ mấy nhóc con cảm nhận được ba và cha đang cãi nhau vì mình, lúc này bỗng ngoan ngoãn im lặng nằm trong bụng cha.

Trong lòng đột nhiên nổi lên một nỗi chua xót, Mẫn Hướng Hàng ngồi bên giường bệnh, đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Lệ Hàn Bân, gầm lên: "Em vì bọn chúng mà đặt cược bằng tính mạng của mình? Yêu một người không phải là cùng người đó bên nhau trọn đời sao? Em xem thường cái chết như thế, vậy còn tình yêu của chúng ta nằm ở đâu?" Giọng anh thảm thiết thê lương, ảm đạm lại bi ai.

"Em chắt đọng tình yêu của chúng ta thành kết tinh, như thế là sai sao?" Lệ Hàn Bân mắt ngấn lệ, cố gắng nở nụ cười: "Người song tính sinh sản như ngàn cân treo sợi tóc.


Khi em biết có bọn nó, em đã chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi thế giới này rồi.

Nhưng vận mệnh thật biết trêu đùa, lại trói buộc em trong gông xiềng bệnh tật..."
Nói đến đây, Lệ Hàn Bân mím đôi môi nhợt nhạt, giọng đều đều, không lên không xuống: "Đứng trước vận mệnh vô tình, em không có cách nào thay đổi, nhưng em có thể để lại chút tình cảm sâu nặng với anh, để lại những thiên thần nhỏ thuộc về chúng ta, như thế là đã đủ rồi."
Phẫn nộ cùng bi ai xông thẳng lên đầu, Mẫn Hướng Hàng bỗng đứng dậy, cuộn chặt nắm tay, nện thật mạnh lên bức tường trắng, gào lên: "Em đã chuẩn bị để rời khỏi thế giới này? Vậy em có nghĩ đến cảm nhận của anh chưa?"
Chất lỏng đỏ tươi bắn ra xung quanh, từng đốm máu đỏ loang ra trên vách tường trắng.

Mẫn Hướng Hàng lại chẳng thấy đau đớn, dồn hết sức phát tiết uất ức trong lòng.

"Hướng Hàng, đừng như thế! A..." Lệ Hàn Bân hoảng hốt, gồng mình định xuống giường, lại bị một trận máy thai kịch liệt mà ngã về giường bệnh.

Tiếng rên rỉ của dựng phu đánh thức lý trí của Mẫn Hướng Hàng, anh cẩn thận đỡ lấy Lệ Hàn Bân, đưa dựng phu tựa lại gối mềm, vội vàng hỏi: "Em khó chịu ở đâu?"
Lệ Hàn Bân hít thở mấy lần, kéo tay Mẫn Hướng Hàng áp lên bên bụng mình, mỉm cười nói: "Là mấy đứa nhỏ đang động đậy, thiên thần nhỏ của chúng ta đang đá em!"
Bàn tay Mẫn Hướng Hàng rụt lại như bị giật điện, vội vàng lùi về sau mấy bước, không hề kiêng nể, nói: "Bọn chúng không phải thiên thần.

Bọn chúng là ma quỷ được sai tới chia cắt chúng ta!"
Mâu thuẫn thường sinh ra vì một câu nói, không khí ngột ngạt lặng lẽ len lỏi khắp phòng bệnh, tạo thành ngọn lửa xung đột chỉ cần chạm vào là nổ.

Sắc mặt Lệ Hàn Bân bỗng chốc trắng bệch như tờ giấy, đau đớn thấu xương chậm rãi dâng lên trong đáy lòng, bàn tay trái dưới chăn không khỏi nắm chặt lại, nụ cười lạnh lẽo thê lương: "Ma, quỷ? Đây là cách anh nói về con chúng ta sao?"
"Hàn Bân, anh..." Mẫn Hướng Hàng đau lòng nhìn Lệ Hàn Bân, tình cảm chất chứa đầy nơi đáy mắt.

"Anh không cần nói nữa!" Lệ Hàn Bân lạnh lùng cắt ngang lời Mẫn Hướng Hàng định nói.

"Tôi với bọn ma quỷ không cần anh quan tâm! Anh đi đi!"
Mẫn Hướng Hàng tự trách không thôi, nặng nề đập vào đầu mình một cái, vội vàng giải thích: "Hàn Bân, xin lỗi, anh nhất thời mê muội đầu óc mới nói như vậy.

Anh yêu các con, nhưng anh càng thương em hơn!"
"Tôi mệt rồi, anh...!đi đi."
Lệ Hàn Bân nhắm mắt tựa lên gối, tay trái khẽ xoa bụng.

Mấy đứa nhỏ vừa nãy còn ngoan ngoãn có lẽ đã nghe được lời cha trách móc, không ngừng đấm đá trong bụng cha, tựa như đang thể hiện sự bất mãn của mình.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy kia, lời dặn dò của bác sĩ vẫn còn bên tai: bệnh nhân không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào.

Mẫn Hướng Hàng trầm trầm thở dài, hai vai bất lực rũ xuống, từng bước đi ra khỏi phòng bệnh.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả P.S: Ngộ chính là muốn cho chúng nóa mâu thuẫn, ha ha!~
Mẫn Hướng Hàng khuyên bảo kết thúc trong thất bại.


Từ sau hôm xảy ra mâu thuẫn, thái độ của Lệ Hàn Bân với anh xuống thấp rõ rệt, từ không nóng không lạnh biến thành bài xích mãnh liệt, thậm chí cả phòng bệnh cũng không cho anh bước vào.

Mẫn Hướng Hàng cũng không còn cách nào, chỉ đành kê cái giường sắt trước cửa phòng, ngày đêm trông nom dựng phu tâm tình thất thường.

Đến giờ cơm trưa, Alex

xách lồng cơm đến bệnh viện tổng hợp Thánh Tâm.

Tuy bệnh viện có phục vụ thức ăn, nhưng hiện tại thân thể Henry đặc thù, cần phải bổ sung dinh dưỡng và nguyên tố vi lượng phong phú.

Vì thế dù công việc bận rộn thế nào, mỗi ngày đến giờ dùng bữa, anh đều sẽ xuất hiện tại bệnh viện đúng giờ, lại còn mãi không biết mệt.

"Anh đến rồi à." Mẫn Hướng Hàng đứng ở cửa phòng bệnh, mặt tươi cười chào hỏi Alex.

Alex gật đầu, lãnh đạm nhìn chăm chú Mẫn Hướng Hàng.

Người đàn ông phương Đông này đã tiều tụy không ít so với lần đầu gặp mặt.

Mái tóc ngắn lộn xộn, hốc mắt xuất hiện hai quầng thâm đậm màu, râu mọc lởm chởm trên gương mặt thanh tú.

Có thể nhìn ra đã lâu không chăm chút cho vẻ ngoài của mình.

"Anh ăn trưa chưa?" Nhìn thần sắc suy sụp của Mẫn Hướng Hàng, Alex bỗng thấy có chút cảm thông cho vị tình địch này, chỉ chỉ vào giỏ cơm trong tay, hỏi.

Mẫn Hướng Hàng vừa định trả lời đã ăn rồi, thì tiếng kêu ùng ục trong bụng ngượng ngạo phát ra.

"Ha ha." Mẫn Hướng Hàng ngại ngùng cười, có gì nói nấy: "Vẫn chưa."
Alex buồn cười liếc Mẫn Hướng Hàng một cái, lấy một chiếc bánh mì sandwich từ trong giỏ đưa cho anh, rồi xoay người vào phòng bệnh.

Mẫn Hướng Hàng đứng trước cửa kính trong phòng, vừa gặm sandwich vừa đăm đắm nhìn người trên giường bệnh.

Nhìn cậu buông văn kiện trong tay xuống, nhìn cậu nở nụ cười với Alex, nhìn bọn họ nói chuyện thân thiết...!Mẫn Hướng Hàng bỗng cảm thấy miếng sandwich trong tay khó nuốt đến lạ thường.

"Henry thật là một người cha rất chịu khó, cùng mấy đứa nhỏ xem văn kiện đấy à!" Alex tiện tay đặt giỏ cơm lên tủ gỗ bên giường, trêu chọc.

Lệ Hàn Bân buông văn kiện trong tay, hơi chau mày, khẽ cười nói: "Tranh thủ lúc tôi còn chút thời gian, muốn xem thêm một chút."
Alex cảm thấy trong lòng bỗng thắt lại, sống mũi cay cay khó chịu, nhẹ giọng nói: "Cứ xem từ từ, đừng quá sức.

Thật ra...!thật ra anh thấy anh ta nói cũng có lý."
Nói xong, Alex hơi xoay đầu lại nhìn người đứng trước cửa kính, đôi ngươi màu xanh thẫm vừa hay bắt gặp ánh mắt sốt ruột của Mẫn Hướng Hàng.


Lệ Hàn Bân biết anh ta trong lời của Alex là ám chỉ ai, xoay mặt sang chỗ khác, cố ý không nhìn đến người bên ngoài phòng bệnh, trầm giọng nói: "Tôi sẽ không thay đổi ý định!"
"Em...!haiz..." Alex vẫn muốn tiếp tục thuyết phục dựng phu cố chấp, nhưng lại sợ mình cũng rơi vào kết cục như Mẫn Hướng Hàng, đành tạm thời chuyển chủ đề.

"Em với mấy đứa nhỏ đói rồi phải không! Anh mang món mì Ý sở trường của June đến đây."
Lệ Hàn Bân khép mắt, gật đầu.

Tay trái đặt dưới chăn khẽ ôm dạ dày.

Thai nhi dần phát triển lớn, nội tạng của Lệ Hàn Bân bị chèn ép vô cùng khó chịu.

Cho dù chỉ ăn chút thức ăn, dạ dày yếu ớt cũng sẽ đầy trướng căng đau.

Nhưng nếu không ăn, lại sợ hai đứa nhóc trong bụng đói.

Alex không phát hiện Lệ Hàn Bân khó chịu, cẩn thận đặt mì Ý nóng hổi lên bàn trước giường bệnh, dịu dàng hối thúc: "Mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon."
Lệ Hàn Bân hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nuốt xuống nước chua trực trào, tay trái không linh hoạt cầm lấy nĩa, cố gắng xúc mì Ý trong khay.

"Henry, để anh giúp em." Nhìn thấy bộ dáng vụng về bất tiện của Lệ Hàn Bân, đáy lòng Alex vụt qua một tia đau xót, vội vàng cầm lấy nĩa trong tay cậu.

"Không cần đâu." Lệ Hàn Bân cố gắng hết sức, cuối cùng cuộn được mì Ý vào nĩa, đắc ý nói: "Ăn được rồi!"
Cuộn mì Ý cùng tương cà và bơ vừa đưa vào miệng, đã nghe thấy một tiếng ọe, toàn bộ bị Lệ Hàn Bân nôn ra hết.

Alex cả kinh, đỡ lấy thân thể vì nôn mà không ngừng co quắp của Lệ Hàn Bân, lo lắng hỏi: "Sao thế? Có phải mì Ý hỏng rồi không?"
"Khụ khụ, khụ..." Lệ Hàn Bân không còn sức để trả lời Alex, nhoài người ra ngoài giường kịch liệt nôn khan.

Trừ bỏ dịch chua ít ỏi, thì chẳng nôn ra được thứ gì khác.

Lúc này, một bàn tay ấm áp đặt bên bụng cậu, âm thanh quen thuộc vang bên tai: "Em có sao không? Có phải mấy đứa nhỏ lại quậy em không?"
"Tôi...!không sao." Cơn nôn mửa dần giảm bớt, Lệ Hàn Bân gạt bàn tay đang áp bên bụng mình ra, khàn giọng đáp.

"Nhưng em vừa nôn dữ lắm, khó chịu ở đâu? Bây giờ anh đi tìm bác sĩ!"
Lúc Mẫn Hướng Hàng sắp bước ra khỏi phòng bệnh, một âm thanh yếu ớt lại rõ ràng vang lên từ phía sau lưng anh: "Không nhìn thấy anh, tôi mới hết khó chịu.".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện