PN10: Hòa hợp trở lại
Dịch: Hallie/ Beta: Raph
Y bác sĩ đang tiến hành cấp cứu cho Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng ngồi đợi bên ngoài phòng bệnh cắn chặt môi, mặt đầy áy náy hối hận.
Sự tình diễn biến đến mức này, chung quy nguồn căn nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do anh không thẳng thắn.
Nếu Hàn Bân và bé con có chuyện gì, cả đời này anh cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.
"Ding ling ling..." Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên cắt ngang suy nghĩ mông lung của Mẫn Hướng Hàng.
Anh mệt mỏi xoa thái dương, móc điện thoại ra nhìn, hóa ra là điện thoại ở nhà gọi đến.
"Ba Hàng ơi, ba Bân đi ra ngoài từ sáng tới giờ vẫn chưa về, gọi điện thoại cũng không nghe máy.
Con với Khiếu Khiếu đói với sợ lắm! Hu hu..." Giọng Bính Bính thút thít truyền vào tai Mẫn Hướng Hàng.
Chết thật! Mình sốt ruột tới quay cuồng, thế mà quên mất bọn trẻ đang đợi ở nhà cần có người chăm sóc.
Trong lòng Mẫn Hướng Hàng thắt nghẹn, vội vàng dỗ dành: "Bé ngoan, đừng sợ.
Ba Bân không khỏe, ba Hàng đang ở bệnh viện với ba Bân.
Ừm...!Ba lập tức gọi điện cho ba Bình với ba Cá sang chăm các con."
Huống Du giống như một đứa trẻ to xác mãi không lớn, bọn trẻ rất thích chơi với anh.
Bính Bính nghe xong lời ba nói, ngoan ngoãn đáp lại: "Ba Hàng ơi, ba ở bệnh viện chăm sóc ba Bân với em bé nha, con với Khiếu Khiếu cũng sẽ chăm sóc cho ba Bình với ba Cá."
"Nhóc con ngốc, là ba Bình với ba Cá chăm sóc hai nhóc nghịch ngợm các con cơ." Lời nói ngây ngô của con trẻ khiến tâm trạng hỗn loạn nặng nề của Mẫn Hướng Hàng buông lỏng được một chút.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, một lúc sau, Bính Bính bỗng thốt lên: "Tốt quá, ba Hàng đang ở với ba Bân, ba không đi nước ngoài nữa! Quai Quai ra đời được nhìn thấy ba rồi!"
Lời nói vô tình của Bính Bính khiến Mẫn Hướng Hàng xót xa rơi lệ.
Anh ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng bệnh đang khép chặt, nhẹ giọng nói: "Sau này ba không đi đâu nữa, cả nhà chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau..."
Lưu luyến kết thúc điện thoại của con trai, Mẫn Hướng Hàng thở dài một tiếng, ngay sau đó gọi cho Huống Du, kể cho cậu ta nghe đại khái sự việc.
Tất nhiên Mẫn Hướng Hàng không thoát khỏi một trận chỉ trích.
Anh không biện hộ gì cho lỗi lầm của mình, chỉ lẳng lặng nghe tiếng quở mắng và phẫn nộ từ đầu dây bên kia, cho đến khi điện thoại hết pin tự động tắt máy mới thôi.
Thời gian tựa như đã qua một thế kỉ, cửa phòng chăm sóc đặc biệt cuối cùng cũng mở ra, vài vị bác sĩ và y tá lần lượt đi ra.
Mẫn Hướng Hàng lòng nóng như lửa đốt chạy tới trước mặt bác sĩ chủ chẩn, hỏi thăm: "Bác sĩ, xin hỏi người yêu của tôi có ổn không? Đứa bé trong bụng không sao chứ?"
Bác sĩ chủ chẩn khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng đánh giá vị người nhà bệnh nhân trước mặt, ngữ khí không khỏi có phần mỉa mai: "Anh này, xin hỏi anh làm người yêu thế nào vậy? Không chỉ không cho dựng phu có thể sinh sản bất cứ lúc nào ở nhà an tâm đợi sanh, mà còn để cậu ấy sốt cao ngất xỉu, suy nhược cơ thể? Anh có biết nếu đưa đến bệnh viện muộn thêm mấy phút nữa, không chỉ không giữ được thai nhi, mà cả người lớn cũng gặp nguy hiểm không?"
Lời của bác sĩ như một con dao sắc đâm mạnh vào lòng Mẫn Hướng Hàng, khiến anh đau khổ vô cùng, nhưng lại không thể phản kháng.
Mẫn Hướng Hàng lo lắng nắm chặt hai vai bác sĩ, ray rứt khổ sở nói: "Nếu không phải tôi bỏ đi, em ấy sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Là tôi không tốt, là lỗi của tôi..." Vừa nói hai mắt Mẫn Hướng Hàng dần ửng đỏ, giọng cũng có phần nghẹn ngào.
Bác sĩ nhìn vị người nhà bệnh nhân một hồi lâu, hỏa khí bất bình thay bệnh nhân khi nãy đã tắt ngóm.
Xem ra hai người này nhất định là có hiểu lầm gì đó mới nháo thành thế này.
Sau khi trầm ngâm một lúc, bác sĩ chậm rãi nói: "Anh cũng không cần tự trách mình quá, đứa bé và người lớn đã ko sao rồi.
Ngày dự sinh của bệnh nhân chỉ nay mai thôi, mong anh nhất định phải chăm sóc cậu ấy cho