Lưu Niên Tự Thủy

Dịch Hallie Beta Raph


trước sau



"Tình yêu chân chính, tuyệt đối không thể chỉ nói suông trên miệng là được, mà cần phải dùng hành động thực tế để chứng minh." Mẫn Hướng Hàng huơ huơ chiếc lồng cơm giữ nhiệt trong tay, cười tươi như được gội gió xuân, "Tôi đã làm món cá chua cay mà Hàn Bân muốn ăn, hi vọng nhờ cơ hội này sẽ nhận được sự tha thứ của em ấy."
Nói xong lời tâm huyết, Mẫn Hướng Hàng bèn xoay người gõ cửa phòng bệnh.

Alex lập tức đứng dậy khỏi ghế, giữ chặt tay gõ cửa của Mẫn Hướng Hàng, giọng khàn khàn: "Bác sĩ đang cấp cứu cho Henry, anh đừng làm phiền họ!"
"Cấp cứu?" Sắc mặt Mẫn Hướng Hàng bỗng chốc tái mét, thân người hơi run rẩy, suýt chút nữa đã không cầm nổi lồng giữ ấm trong tay, giọng run run: "Đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, sao hôm nay lại thế này?"
Alex nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc, suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa tờ báo trên ghế cho Mẫn Hướng Hàng, ẩn ý nói: "Xem xong tờ báo này anh sẽ hiểu."
Mẫn Hướng Hàng lòng đầy thắc mắc lật mở tờ báo, tiêu đề nổi bật ngay trang đầu bỗng đập vào mắt, lời lẽ tục tĩu, ngôn luận bẩn thỉu ùa thẳng vào lòng.

Tuy ít nhiều cũng biết vài chuyện của Hàn Bân cùng vị Tử tước Kidd, nhưng hành vi vô đạo đức đem chuyện riêng tư của người khác ra công khai trần trụi trước mọi người thế này, quả thật khiến Mẫn Hướng Hàng vô cùng căm phẫn.

Trong phút chốc, phẫn nộ, ghen ghét, xót thương, mọi cảm xúc phức tạp xoắn bện rối ren trong lòng Mẫn Hướng Hàng, tựa như một nắm tơ vò, cắt không đứt, gỡ càng rối! Đại não hỗn loạn bắt đầu xuất hiện những hình ảnh giả tưởng vô căn cứ.

Hai tay nắm chặt tờ báo dần khép lại, trang báo vốn phẳng phiu chớp mắt đã nhăn nhúm.

Mẫn Hướng Hàng trơ người đứng yên tại chỗ, hồi lâu không lên tiếng.

"Anh liệu có để ý quá khứ khó bề chấp nhận của em ấy không? Anh vẫn còn dũng khí để yêu em ấy chứ?" Đôi mắt màu lam sẫm nhìn chằm chằm vào Mẫn Hướng Hàng, khóe miệng Alex nhếch lên một nụ cười trào phúng, tựa như sớm đã nhìn ra đáp án từ trong biểu cảm của đối phương.

"Tôi sớm đã biết sự tồn tại của Tử tước Kidd." Trong chất giọng khàn đặc của Mẫn Hướng Hàng chất chứa sự bất lực cùng bi thương dồn nén khó tả, "Chỉ là quan hệ của họ thân mật nhưng cũng rắc rối phức tạp vượt ngoài tưởng tượng của tôi."
"Nói cho cùng, anh vẫn để ý quá khứ của em ấy!" Alex lạnh lùng kết luận.

Đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tầng đau khổ, Mẫn Hướng Hàng mím môi, mở miệng nói: "Nếu tôi nói không để ý, có phải sẽ thấy mình quá giả dối không?"
Alex hai tay ôm ngực, nheo mắt liếc nhìn Mẫn Hướng Hàng, không nói gì.

Mẫn Hướng Hàng cụp mắt, ngón tay vuốt trên viền lồng giữ nhiệt, nói tiếp: "Tôi là một người đàn ông bình thường, tất nhiên sẽ để ý, sẽ ghen ghét.

Nhưng tôi cũng sẽ cố gắng gạt bỏ, từ từ quên đi.

Bởi vì tôi thật sự rất quan tâm em ấy."
Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, đổ bóng trên hành lang bệnh viện.

Trên mặt đất sạch sẽ phủ từng mảng ánh sáng loang lổ.

Alex đứng ngược chiều ánh sáng trước mặt Mẫn Hướng Hàng, ánh nắng chói mắt khiến Mẫn Hướng Hàn không nhìn rõ khuôn mặt của anh.


Bóng người ngược sáng từng bước tiến lại gần, hơi thở lạnh lẽo dần đến trước mặt.

"Anh muốn làm gì!" Mẫn Hướng Hàng sau khi nhìn rõ biểu cảm của Alex, nghĩ anh ta muốn dùng bạo lực, liền lớn tiếng la lên.

"Người Anh chúng tôi vô cùng chú trọng lịch sự phong độ, sẽ không tùy tiện động thủ thô bạo." Alex nhếch khóe miệng, cười một cái, "Sao Henry lại yêu một tên nhát gan như anh chứ?"
"Tình yêu không có lí do.

Vấn đề này tôi nghĩ Hàn Bân cũng không thể trả lời cho anh." Mẫn Hướng Hàng lạnh lùng đáp.

"Quá khứ yếu đuối kinh tởm không muốn nhắc lại của Henry anh có thể bao dung, tôi tin anh thật lòng với cậu ấy." Alex thân mật vỗ lên đầu vai Mẫn Hướng Hàng, tựa như thoải mái nói, "Tình địch dư thừa tôi đây cũng đến lúc nên buông tay rồi."
Mẫn Hướng Hàng ngơ ngác nhìn Alex, nhất thời không biết nên nói gì cho phải: "Alex, anh...!cám ơn anh."
"Tôi không cần anh cám ơn.

Tôi chỉ mong anh có thể đối xử tốt với phần tình cảm này." Alex lắc đầu, màu tóc vàng nhạt dưới ánh nắng càng rực rỡ hơn.

Giọng nói trầm thấp lại đầy sức hút truyền trong không khí, "Tin tức đăng trên báo chỉ là sự thật phiến diện.

Anh có muốn tìm hiểu quá khứ thực sự của em ấy không?"
Mẫn Hướng Hàng dùng ánh mắt kiên định đáp lại Alex, gật đầu mạnh một cái.

Alex xoay người, nhìn ra cửa sổ như đang suy nghĩ gì đó, chỉ tay vào đôi thiếu niên dưới lầu, chậm rãi kể: "Lần đầu tiên gặp thiếu niên tuấn tú nhỏ người đó, tôi cũng gần bằng tuổi bọn chúng."
Mẫn Hướng Hàng nhìn theo hướng Alex chỉ tay, thấy hai thiếu niên trẻ tuổi đang đùa giỡn, cười nhạt nói: "Thanh xuân là khoảng thời gian tươi đẹp nhất."
"Không phải tuổi trẻ của ai cũng đều là khoảng thời gian tươi đẹp nhất." Alex xoay người lại, cúi đầu nhìn mũi chân mình, giọng khẽ tan vào không trung.

Mẫn Hướng Hàng nghe thế, tựa như đã đoán ra được điều gì, nụ cười nhạt trên mặt ngưng hẳn, ấn đường hiện rõ vẻ lo âu, không nói gì nhìn Alex.

Alex hít sâu một hơi, dùng chất giọng khàn không cao không thấp kể lại chuyện xa xưa: "Nhà tôi là quý tộc ở vùng đó, sống ở một lâu đài cách lâu đài của Tử tước Kidd không xa.

Năm tháng trôi qua vội vàng như nước chảy, mùa hè năm 17 tuổi, tôi gặp em ấy trước cổng nhà Tử tước."
"Em ấy rất xinh đẹp, thật khiến người ta khó quên phải không.

Đặc biệt là đôi mắt hút hồn kia, trong veo nhưng lại mang cảm giác ưu buồn." Mẫn Hướng Hàng tràn đầy cảm xúc tả.

Alex không nói không rằng gật đầu, nói: "Tôi vô cùng hiếu kì, bèn đi hỏi người giúp việc trong nhà về tình hình của em ấy.

Người giúp việc khịt mũi nói với tôi, thiếu niên người phương Đông kia tên là Henry, tháng trước mới được Tử tước Kidd nhặt trước cổng.

Tử tước Kidd thích đàn ông, dáng vẻ Henry lại mị hoặc, quan hệ của hai người họ nghĩ thôi cũng đoán ra được.

Người giúp việc còn khuyên tôi đừng nên đến gần loại người dơ bẩn đó, nếu không Nghị trưởng và phu nhân sẽ đau lòng.

Nghe lời người khác xúi giục, tôi dần dần xa cách với em ấy, cho đến khi vào đại học, tôi trở thành bạn cùng lớp với Henry, mới có cái nhìn khác về em ấy."
Mẫn Hướng Hàng không trả lời, yên lặng nghe Alex kể về khoảng thời gian anh không có mặt trong quá khứ của cậu.

"Henry rất cố gắng, cũng rất chịu khó." Alex chần chừ giây lát, rồi lại nói, "Không chỉ học ngành chính là Kinh tế học quản trị, đồng thời còn học khóa Thiết kế kiến trúc, hơn nữa thành tích ở mỗi khoa đều đứng đầu danh sách, gần như là hoàn mỹ.

Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, chính là không thích kết bạn.

Đến một mình đi một mình, tựa như không ai có thể bước vào nội tâm sâu thẳm của em ấy.

Có lẽ người nổi tiếng thì lắm thị phi.

Tin đồn về mối quan hệ bất chính giữa em ấy và Tử tước Kidd ngày càng lan rộng trong trường, mọi từ ngữ khó nghe tiếp đó mà ùa đến.

Nhưng em ấy không hề để tâm, vẫn cứ làm chuyện của mình.

Em ấy càng điềm tĩnh khiến tôi càng bị thu hút.

Tôi giống như cái bóng phía sau em ấy, lặng lẽ đi theo bên cạnh.

Cho đến khi chuyện kia xảy ra, đã hoàn toàn thay đổi mối quan hệ của chúng tôi."
"Là chuyện gì?" Mẫn Hướng Hàng ngỡ ngàng hỏi.

"Có một hôm, lúc đang ăn trưa ở căn tin trường, tôi vô tình nhặt được cuốn tập vẽ phác thảo của Henry, trong đó toàn là tranh phác thảo của anh.

Tuy rằng tôi rất ghen tị, nhưng vẫn quyết định trả lại cho em ấy.


Đi hơn nửa sân trường, cuối cùng tôi tìm thấy em ấy trong một khu vườn nhỏ tĩnh mịch ở khu trường cũ.

Cũng trong lúc đó, tôi đã nhìn thấy một mặt khác của em ấy." Sắc mặt Alex trầm trọng, lầm bầm, "Henry tưởng nhầm rằng người khác lấy trộm tập vẽ của mình, nên không nói một lời liền động thủ với mấy người kia.

Vóc người phương Đông nhỏ làm sao có thể thành đối thủ của người phương Tây? Em ấy bị họ lôi đến một khu vườn nhỏ tối tăm mà đánh đập.

Mọi lời chửi rủa

khó nghe ùa đến theo cơn điên cuồng, những từ ngữ dơ bẩn hạ tiện không ngừng lọt vào tai.

Cuối cùng tôi không nhìn tiếp được nữa, bèn xắn tay áo, dốc hết sức đánh ngã từng người bắt nạt Henry.

Lúc tôi trao trả lại cuốn tập vẽ, em ấy đã khóc, không phải vì thân thể đau đớn, không phải vì những lời mắng chửi khi nãy, mà là Hướng Hàng của em ấy đã trở lại.

Em ấy khích động vui mừng đến phát khóc."
"Tôi..." Một dòng nóng ấm mang theo chua xót xông lên ngực Mẫn Hướng Hàng, anh nghẹn ngào không nói thành lời.

"Trải qua chuyện kia, khoảng cách của tôi với Henry được kéo lại gần không ít.

Tôi nói với em ấy, chúng tôi ở rất gần nhau, ba mẹ của tôi rất thân với Tử tước Kidd; Em ấy kể với tôi rằng em ấy một thân một mình từ London chạy trốn đến Birmingham, được Tử tước Kidd nhận nuôi.

Giữa họ chỉ là mối quan hệ cha con nuôi, không hề kinh khủng như lời đồn bên ngoài.

Em ấy rất tôn trọng Tử tước Kidd.

Không có Tử tước Kidd sẽ không có em ấy ngày hôm nay; Em ấy còn nói với tôi, tên tiếng Trung của em ấy là Lệ Hàn Bân.

Người đàn ông trong cuốn tập vẽ kia là người trong lòng của em ấy.

Tuy tôi không hiểu tiếng Trung người trong lòng là gì, nhưng tôi biết nó có một ý nghĩa đặc biệt.

Cứ như thế, tôi với Henry trở thành bạn bè."
Alex cười khô khan, xoay người đến máy bán hàng tự động mua hai ly cà phê, đưa cho Mẫn Hướng Hàng một ly, rồi thong thả nhâm nhi ly cà phê trong tay mình, làm trơn cổ họng, tiếp tục nói: "Nửa năm sau, Huống Du đến trường chúng tôi với tư cách sinh viên chuyển trường.

Cậu ấy với Henry đều là người Trung Quốc, cộng thêm tính cách hoạt bát hướng ngoại, cậu ta đã nhanh chóng thân thiết với Henry.

Bạn bè của Henry cũng là bạn bè của tôi.

Dần dần, ba người chúng tôi trở thành bạn bè có thể nói bất cứ chuyện gì.

Cho đến có một ngày, Huống Du vô tình phát hiện vết thâm tím trên cánh tay của Henry.

Mới đầu Henry cố ý giấu giếm, nhưng chúng tôi truy hỏi nhiều lần, Henry cũng chịu nói ra.

Vết bầm trên tay em ấy là do Tử tước Kidd gây nên.

Bởi vì làm ăn liên tục không như ý, Tử tước Kidd dùng cần sa để giải tỏa áp lực.

Hít cần sa rồi sẽ sinh ra ảo giác, vị Tử tước nho nhã lịch thiệp chớp mắt liền biến thành một con quỷ khát máu.

Ông ta sử dụng bạo lực gia đình với Henry, thậm chí có ý muốn cưỡng gian.

Tôi và Huống Du nhiều cần khuyên em ấy dọn đến kí túc xá của trường, nhưng em ấy đều cười rồi lắc đầu từ chối chúng tôi.

Em ấy nói, Tử tước Kidd giống như cha của em ấy, sẽ không làm chuyện đáng sợ gì hơn.

Cho dù trong nhà có người giúp việc, em ấy vẫn phải ở bên Tử tước Kidd.

Sau đó, không may chuyện đó vẫn xảy ra..."
"Anh mau nói!" Mẫn Hướng Hàng run tay, cà phê suýt chút đổ ra ngoài.

"Henry đã từng tự sát, anh có biết không?" Alex nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mẫn Hướng Hàng, thấp giọng nói.

"Hôm đó là một ngày rất bình thường, tôi đến trước cổng lâu đài của Tử tước Kidd, chuẩn bị đưa nhật ký học tập cho em ấy.

Ấn chuông cả buổi vẫn không có người để ý, khi tôi định bỏ đi thì cửa đột nhiên mở ra, người làm trong nhà Tử tước rối rít hoảng hốt xông ra ngoài.

Trong đó có một nữ giúp việc ôm đầu la lớn, Tử tước điên rồi! Ngài Tử tước muốn giết người! Mấy câu này như sét đánh, phút chốc trong đầu tôi như nổ lớn.

Tôi tức tốc xông như bay vào nhà, bị cảnh tượng đang diễn ra trước mắt chấn động đến không nói ra được lời nào.


Tử tước Kidd trần truồng đưa lưng về phía tôi, Henry đang thoi thóp bị ông ấy trói trên sô-pha ngoài phòng khách.

Thân thể bị trói sưng tím một mảnh.

Tôi như ngừng thở, rón rén đến gần họ.

Chỉ thấy ánh mắt Tử tước Kidd ngây dại, tay cầm dao cắt hoa quả, đang chuẩn bị chém vào hạ thân của Henry.

Tôi hoảng hồn, không lo được nhiều nữa, lập tức nhào tới, dùng tay ngăn cản con dao đang bổ tới.

Tử tước Kidd hít một lượng cần sa lớn, cả người mềm nhũn vô lực, nhanh chóng bị tôi chế phục.

Xử lý mọi thứ xong xuôi, tôi vội vàng cởi dây trói trên người Henry, cởi áo khoác của mình che chắn cho em ấy.

Tôi khẽ gọi tên em ấy.

Henry từ từ mở mắt, nhìn thấy rõ sự thật trước mắt liền vùng vẫy khỏi vòng tay tôi.

Tôi hỏi có muốn báo cảnh sát hay không, em ấy lắc đầu, nói rằng Tử tước Kidd đã từng cứu mạng em ấy, em ấy sẽ không vong ân phụ nghĩa.

Tuy tôi vừa tức vừa hận, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của em ấy.

Thế nhưng lúc tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc, một cảnh tượng ngoài sức tưởng tượng đã diễn ra.

Henry cầm lấy con dao gọt hoa quả dưới đất, cứa mạnh vào cổ.

Máu, phun ra như nhảy múa trước mắt tôi.

Dòng máu đỏ tươi lượn quanh chiếc cổ trắng ngần của Henry.

Tôi ngây người không nhớ đã đưa em ấy đến bệnh viện thế nào, chỉ nhớ rằng lúc đó bên tai không ngừng lặp lại câu nói: Tôi không xứng với Hướng Hàng..."
"Em ấy, đúng là một kẻ ngốc.

Rồi sau đó?" Nước mắt Mẫn Hướng Hàng rơi đầy mặt, rơi vào trong ly cà phê, tạo thành từng gợn sóng bi ai.

"Bởi vì trước đó Henry đã bị chuốc thuốc, dao cứa vào cũng không nặng, nên vết thương trên cổ không đáng ngại.

Hơn nữa, qua chẩn đoán của bác sĩ, hạ thân Henry trừ những vết trầy xước ngoài da, những nơi khác đều chưa bị xâm phạm.

Thế nhưng như vậy, tâm hồn của em ấy vẫn phải chịu tổn thương cực lớn." Alex ném ly cà phê rỗng vào thùng rác một cách chuẩn xác, tiếp tục kể, "Sau đó, Tử tước Kidd bị đưa đến viện điều dưỡng cưỡng chế cai nghiện.

Có lẽ do áy náy với con nuôi, hoặc thật sự không có người thừa kế, ông ấy bèn đem toàn bộ tài sản để lại cho Henry thừa kế.

Một năm sau, Tử tước Kidd qua đời vì bệnh.

Henry bắt đầu chính thức tiếp quản công ty Thương mại Quốc tế Warner."
Alex chậm rãi kể xong chuyện trong quá khứ, Mẫn Hướng Hàng đứng một bên sớm đã ruột gan đứt đoạn, nước mắt đầm đìa trên mặt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả P.S: Hôm nay hơi dài ~ hê hê ~ Đại nhân mà ngộ đang hóng truyện mỗi ngày đăng hơn 4000 chữ (tự ti-ing)
Tiểu Bân không có thất thân, chỉ xém thất thân thôi.

Ngộ theo trường phái khiết nha ~
Trong CP 1×1, bé thụ của ngộ chỉ có thể là của bé công ~~~.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện