Diễn biến bất ngờ luôn khiến người ta trở tay không kịp.
Trong một đêm, toàn bộ máy tính trong công ty đều trở thành màn hình đen, không cái nào thoát khỏi.
Huống Du sốt ruột như kiến trên chảo dầu.
Hôm nay là ngày đấu thầu, thế mà lại gặp sự cố.
Máy tính trong công ty không thể khởi động, phương án kế hoạch đã làm xong không thể vận hành.
Mọi chuyện xảy ra thế này là chứng tỏ điều gì? Đó là không thể thể hiện sự nỗ lực của họ cho mọi người thấy, đó là họ sẽ chưa chiến đã bại...!
"Kĩ sư Vương, xin hỏi còn bao lâu nữa mới hồi phục được?" Huống Du nhìn đồng hồ trên tay, lo lắng hỏi kĩ sư máy tính đã chỉnh sửa hệ thống máy tính.
Kĩ sư Vương chau mày, dán cặp mắt ti hí lên dãy số hỗn loạn trên màn hình, đôi tay nhanh nhẹn gõ bàn phím lạch cạch, trả lời: "Nhanh nhất cũng phải đến trưa nay mới hồi phục được."
"Lâu thế sao?" Trần Bình cướp lời Huống Du, lòng như lửa đốt: "Phiền anh nhanh một chút được không, lát nữa chúng tôi còn phải tham gia buổi đấu thầu."
Kĩ sư Vương thở dài một hơi, bất lực nói: "Tất cả máy tính đều bị hacker cài Trojan horse* vào.
Nếu người ta đã có ý định phá hỏng, thì sẽ không để chúng ta khôi phục lại như cũ nhanh chóng được đâu."
*Trojan horse: là một loại phần mềm ác tính.
Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
"Hacker? Cố ý phá hoại?" Alex híp đôi mắt màu xanh lam, trong ngữ khí mang theo phẫn nộ: "Ý anh là sự cố máy tính lần này không phải bất ngờ, mà là có người làm?"
Kĩ sư Vương gần như không hề do dự, gật đầu khẳng định.
Cơn giận dữ bùng nổ như núi lửa phun trào, ngọn lửa hừng hực cháy trong lòng phút chốc đã lan lên đến mặt, Alex hai tay chống hông, tức đến đỏ mặt.
Giang Tử Duy à Giang Tử Duy, tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác giở trò phía sau, khiêu chiến giới hạn của chúng tôi vậy.
Sức nhẫn nại của con người có giới hạn, lần này, tôi nhất định phải khiến anh nếm lấy mùi vị ác giả ác báo.
"Kĩ sư Vương, có thể giúp chúng tôi điều tra ra là ai làm không?" Alex hít sâu một hơi nhắc mình giữ bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.
"Đợi sau khi hệ thống số liệu máy tính hồi phục lại bình thường, tôi có thể thử truy tìm vết tích của hacker để lại." Kĩ sư Vương khẳng định.
Chiến đấu với máy tính nhiều năm như vậy, chuyện này có lẽ không làm khó anh.
Trong đôi mắt màu xanh lam giống như kết một lớp băng, dường như mọi cảm xúc đều bị đông cứng lại thành băng tuyết.
Alex lạnh lùng nói: "Tìm được hacker cũng đồng nghĩa với tìm được chủ mưu phía sau toàn bộ chuyện này.
Kĩ sư Vương, làm phiền anh nhé."
"Ôi chào, các cậu khoan hãy tìm chủ mưu được không?!" Huống Du lo lắng chỉ chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt nôn nóng nhắc nhở: "Buổi đấu thầu chỉ còn nửa giờ nữa là bắt đầu, chúng ta thật sự phải từ bỏ sao?"
"Tất nhiên là không!" Alex và Trần Bình đồng thanh la lớn.
Trần Bình nắm chặt tay Huống Du, giống như đang tiếp thêm sức mạnh cho anh: "Du, anh còn nhớ lời em từng nói chứ? Lần này chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức giải quyết thật tốt.
Chỉ cần không từ bỏ, tuyệt vọng rồi sẽ biến thành hi vọng!"
"A Bình, anh..."
Alex đứng ở một bên đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi Huống Du: "Phải rồi, hình ảnh công trình thiết kế Henry gửi sang đang nằm trong máy tính của công ty, hay là máy tính cá nhân của cậu?"
Huống Du giống như mới tỉnh ra khỏi mộng, thở phào một hơi thật dài, mừng rỡ nói: "May là tôi lưu ảnh thiết kế Hàn Bân gửi sang vào máy tính cá nhân."
"Nếu thế thì, chúng ta chỉ còn thiếu phương án kế hoạch thôi." Alex vuốt cằm, mặt đầy hàm ý, lập tức kéo Huống Du chạy như bay vào thang máy...!.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Cậu...!kéo tôi chạy làm gì đấy? Trong lòng tôi chỉ có một mình A Bình thôi, cậu đừng có...!đừng có ý đồ với tôi." Huống Du vừa chạy vừa thở hồng hộc lảm nhảm.
"Ai kia tự cho mình đa tình quá.
Tôi thấy chỉ có Trần Bình mới chịu được cậu." Alex quay đầu lại liếc nhìn Trần Bình đang ôm balo máy tính chạy theo phía sau, mặt không biểu cảm nói: "Kéo cậu chạy là vì thời gian không còn kịp nữa."
"..." Huống Du vấp chân một cái, suýt chút đã ngã nhào trên đất.
Trên đường xe taxi chạy nhanh tới tập đoàn bất động sản Long Nguyên, Alex và Huống Du vừa viết vắn tắt dàn ý phương án kế hoạch, vừa thảo luận làm thế nào để tổ chức ngôn ngữ để thuyết trình đơn giản rõ ràng phương án sinh thái thích hợp sinh sống của Lệ Hàn Bân...!
*****
Ba người chạy kịp đến nơi diễn ra buổi đấu thầu, Giang Tử Duy mặc tây trang đi giày da đang đứng trên bục thuyết trình tổng kết, khóe môi sắc mỏng nở một nụ cười cương quyết không chịu thua, ngón tay thon dài vung động tác theo tốc độ nói, vẫn một bộ dáng dự liệu nắm chắc phần thắng.
Lại nhìn về chủ tịch Từ phía dưới, trên khuôn mặt từng trải hiện lên nụ cười hài lòng tán thưởng.
"Bây giờ tôi vừa lo vừa sợ, phải làm sao đây?" Huống Du cúi đầu, bồn chồn xoa tay.
Trần Bình nắm lấy bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh của Huống Du, ánh mắt không để tâm đến người ngoài, cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh còn lo sợ không?"
Huống Du cười ngốc lắc đầu, A Bình vừa nãy thật dịu dàng với mình!
Alex vỗ vai Huống Du, trịnh trọng nói: "Tiếp theo trông chờ vào cậu, cố lên!"
Huống Du nghe thế, sợ muốn rớt cằm, một hồi lâu mới ấp úng: "Cậu...!cậu không phải...!để tôi...!lên thuyết trình đấy chứ?! Tôi...!không được đâu."
"Trần Bình không tham gia soạn thảo phương án kế hoạch, tiếng Trung của tôi lại có hạn, không khỏi biểu đạt không rõ.
Không ai thích hợp hơn cậu đâu." Alex trao cho anh một ánh mắt cổ vũ: "Huống Du, tự tin một chút.
Chẳng lẽ cậu không phát hiện mình càng ngày càng thành thục lão luyện rồi sao?"
"Tôi...!được thôi." Huống Du nhìn thẳng vào cặp mắt xanh của Alex, gật đầu đồng ý.
"Cậu biểu hiện cho tốt vào.
Bây giờ tôi đi làm một chuyện quan trọng khác." Alex lạnh lùng nhìn lên Giang Tử Duy trên bục thuyết trình, thanh âm lạnh lẽo không mang theo chút cảm tình.
Âm thanh thúc giục của người chủ trì vang khắp hội trường diễn ra buổi đấu thầu, Huống Du hít sâu một hơi, cầm máy tính, chậm rãi bước lên phía trước...!Đột nhiên trên mặt bất ngờ truyền đến một chút ấm áp, quay lại nhìn, Trần Bình đang mỉm cười thâm tình nhìn anh.
"A Bình, em..." Huống Du ôm lấy gò má bị hôn đến nóng hổi, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Trần Bình dùng bầu ngón tay xoa lên môi mình, cười nói: "Nếu như chúng ta thắng, em sẽ chủ động hôn anh ở đây."
"Được, một lời đã định." Huống Du không khỏi mừng rỡ nói.
Bước đi vững vàng, mặt cười đầy tự tin, chậm rãi đi lên bục thuyết trình...!
****************
Trên hành lang bên ngoài sảnh hội nghị, không khí im lặng đến đáng sợ.
Trên khuôn mặt kiêu ngạo của Giang Tử Duy có chút không kiên nhẫn, nhìn về người đàn ông ngoại quốc đang im lặng đưa lưng về phía mình, lạnh giọng nói: "Này, anh có gì thì nói nhanh, thời gian của tôi rất quý giá."
Alex từ từ quay người lại, đôi mắt màu xanh lam tràn đầy hơi thở nguy hiểm, lạnh lùng như một người máy, tiến gần tới Giang Tử Duy...!
"Anh...!anh tính làm gì?