Bên trong tiệm áo cưới.
"Anh Hướng Hàng, bộ màu trắng ren đính châu này được không?" Lệ Gia Kỳ cầm lễ phục đặt làm thủ công tại Pháp lên, khoa tay múa chân như con chim sẻ trước gương.
Mẫn Hướng Hàng lật tạp chí trong tay, mí mắt cũng không nhấc lên, tựa như tạp chí trong tay còn hấp dẫn sự chú ý của anh hơn là vị hôn thê xinh đẹp, lơ đễnh nói: "Cũng không tệ lắm".
Lệ Gia Kỳ bĩu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thả tay khỏi lễ phục, đến bên cạnh Mẫn Hướng Hàng, ủ rũ cúi đầu nói: "Anh Hướng Hàng, anh ngay cả nhìn cũng chưa nhìn đã nói được, căn bản chỉ là qua loa lấy lệ.
Nếu như..."
"Gia Kỳ, thật xin lỗi!" Mẫn Hướng Hàng ý thức được sơ suất của bản thân, tiện tay ném tạp chí sang một bên: "Vị hôn thê xinh đẹp như thế ở trước mắt, anh lại không biết thưởng thức, thật sự nên đánh!" Dứt lời, khoa trương bắt chước động tác đấm ngực của tinh tinh.
(Linh Linh: Ta nôn-nnnn...!ọeeeeeee
Raph: Đả đảo, đổi công! =)))))
Lệ Gia Kỳ bị động tác tức cười của Mẫn Hướng Hàng chọc cho cười lớn, làm nũng: "Ha ha – Đủ rồi, em không làm khó anh nữa!"
Trong nháy mắt, Mẫn Hướng Hàng mới vừa rồi còn nói năng ngọt xớt bỗng trang trọng nắm chặt tay Lệ Gia Kỳ, trịnh trọng nói: "Anh đã nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, anh sẽ yêu em.
Bây giờ chúng ta thay lễ phục được không?"
"Ừm!" Lệ Gia Kỳ chột dạ không dám nhìn mắt Mẫn Hướng Hàng, cúi đầu đáp ứng.
Trước gương thử đồ, Mẫn Hướng Hàng một thân tây trang màu đen thẳng thớm, phối hợp nơ bướm màu đỏ san hô, long trọng mà vui mừng.
Lệ Gia Kỳ một thân lễ phục màu trắng hở vai kết hạt, xương quai xanh quyến rũ nhìn không sót gì, mái tóc xoăn dài như rong biển xõa tung trên hai vai, dù cho ngồi trong xe lăn, cũng không ngăn cản được khí chất cao quý mê người.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận điều chỉnh váy Lệ Gia Kỳ thật tốt, ân cần nói: "Lệ tiểu thư và Mẫn tiên sinh thật xứng đôi, tựa như công chúa cùng hoàng tử vậy!"
"Ha ha!" Lệ Gia Kỳ nhìn bóng hình xinh đẹp trong gương thật kĩ, cười một tiếng.
"Hoàng tử...!công chúa..." Mẫn Hướng Hàng âm thầm suy nghĩ, câu nói này giống như đã từng nghe qua...!Đúng rồi, là lúc trước đi Hokkaido, cùng Lệ Hàn Bân mua áo lông giữ nhiệt, cậu từng trêu ghẹo nói cậu ấy là hoàng tử, còn mình là công chúa Bạch Tuyết...!Mà mình lại nói mình là kỵ sĩ bảo vệ hoàng tử...!
"Anh Hướng Hàng?" Lệ Gia Kỳ giật giật tay áo Mẫn Hướng Hàng: "Sao anh lại thất thần rồi?"
Mẫn Hướng Hàng quẫn bách cười một tiếng, che giấu đi khác thường nơi đáy mắt, miệng lưỡi trơn tru nói: "Vị hôn thê của anh mê người như thế, anh nhìn đến thất thần đấy".
(Raph: -_-///)
"Đáng ghét!" Lệ Gia Kỳ giơ nắm đấm lên đấm nhẹ Mẫn Hướng Hàng, "Đây còn ở bên ngoài đó!" Nói xong, khuôn mặt nhỏ dâng lên một mảng đỏ ửng.
Ngoài cửa truyền đến một tiếng: "Hoan nghênh quý khách"
Giang Như Mộng trực tiếp đi vào, nhìn Mẫn Hướng Hàng và Lệ Gia Kỳ, xuân phong đắc ý nói: "Không tệ không tệ! Thật sự là trai tài gái sắc!".
Lệ Gia Kỳ cùng Mẫn Hướng Hàng nhìn nhau cười.
Giang Như Mộng ngồi xổm xuống, vuốt ve đôi chân tàn phế của con gái trong xe lăn, mất mát cảm thán: "Gia Kỳ, nếu như con có thể đứng lên thì