"Tiểu Bân, chờ cha một chút" Lệ Khâm vì muốn giữ hình tượng đẹp trong lễ đính hôn của con gái nên không dùng xe lăn mà đổi thành gậy chống.
Hiện tại, mắt thấy khoảng cách giữa mình với con trai càng ngày càng xa, Lệ Khâm đột nhiên có chút hối hận, sớm biết thì đã ngồi xe lăn rồi.
Lệ Hàn Bân phía trước mắt ngơ tai điếc, vẫn bước nhanh hướng về phía trước.
"Hự___" người bệnh tật già yếu như Lệ Khâm một lòng chỉ muốn nhanh chóng đuổi kịp con trai, vứt bỏ thể trạng bản thân ra sau đầu, cuối cùng thể lực không thể chống đỡ nổi mà ngã nhào xuống đất.
Nghe thấy tiếng cha rên rỉ, Lệ Hàn Bân đột nhiên dừng bước.
Bối rối luống cuống nói: "Cha, thật xin lỗi, cha có khỏe không?
"Khụ khụ, cha không việc gì!" Lệ Khâm ôm ngực nhẹ giọng ho khan.
Lệ Hàn Bân cẩn thận từng ly từng tý dìu Lệ Khâm đứng lên, thấp thỏm bất an nói: "Hay là chúng ta về bệnh viện trước?"
"Tiểu Bân muốn đi nơi nào thì đi nơi đó" Lệ Khâm lắc đầu, ông hiểu rõ con trai.
Lệ Hàn Bân nhăn mày do dự nửa ngày, cường điệu nói: "Đến lúc đó nếu cha cảm thấy không thoải mái, nhất định phải lập tức cho con biết!"
"Ha ha, biết rồi!" Được con trai quan tâm Lệ Khâm vui vẻ ra mặt: "Tiểu Bân, nếu như thân thể con có gì không ổn cũng phải lập tức nói cho cha biết, có được không?"
"Ừm" Lệ Hàn Bân hé miệng khẽ gật đầu.
Hai cha con hai bên dìu dắt nhau, từng bước từng bước tiến về chỗ xe taxi đỗ...!
Ngồi ở ghế dài trước đài phun nhạc nước, Lệ Khâm cảm thán nói: "Nơi này thật đẹp! Nhìn dòng nước dâng lên hạ xuống, tâm tình con người cũng vui vẻ thoải mái hẳn!"
"Nơi này là nơi con và Hướng Hàng bắt đầu!" Lệ Hàn Bân cúi đầu xoa bụng dưới, thanh âm rất nhẹ: "Cũng là nơi con và anh ấy kết thúc".
"Tiểu Bân..." Trong mắt Lệ Khâm tràn ngập thương tiếc, "Hay là cha nói cho Hướng Hàng biết chuyện con mang thai..."
"Không được! Anh ấy đã đính hôn cùng Gia Kỳ, con không muốn phá hoại cuộc sống của bọn họ! Hơn nữa, hự___" Đang nói, sắc mặt Lệ Hàn Bân bỗng chốc trắng bệch, cắn chặt hàm răng, càng không ngừng vuốt ve bụng.
Lệ Khâm giật nảy mình: "Xảy ra chuyện gì? Đau bụng?"
"Con, không có việc gì".
Lệ Hàn Bân lắc đầu, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc trên trán, cố gắng mỉm cười: "Là mấy đứa đang động".
Lệ Khâm cẩn thận đưa tay đặt lên bụng Lệ Hàn Bân, cho dù có sự ngăn cách của áo quần, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh đang sợ hãi động đậy dưới lòng bàn tay.
Lệ Khâm vui vẻ vuốt ve, mặt khác lại nói: "Ngoan, ông là ông nội các cháu, các cháu không được nghịch ngợm thế, ba các cháu sẽ rất vất vả!"
Lệ Hàn Bân khẽ mỉm cười: "Cha, may mắn con còn có mọi người".
Lúc này, mấy người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen, đeo kính râm đi tới, một người đàn ông mặt sẹo nhìn ảnh trong tay, chỉ vào Lệ Hàn Bân hỏi: "Nhóc ranh, mày chính là tổng giám đốc Lệ – Lệ Hàn Bân?"
Lệ Hàn Bân kéo kéo áo khoác, thanh âm lạnh như ba mươi chín ngày trong sương: "Muốn làm gì?"
"Há, cũng chẳng có chuyện gì lớn!" Tên mặt sẹo nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một miệng răng đen xì*, "Chẳng qua là đại ca của chúng tao có chuyện muốn tìm mày thương lượng!" Nói xong, dùng tay làm dấu mời.
*Hắc hoàng = đen xì, cũng là từ ám chỉ sự phi pháp, không được công khai.
Tôi nghĩ tác giả có chơi chữ một chút ở đây.
Lệ Khâm chống gậy, nơm nớp lo sợ đứng lên, ngăn trước người Lệ Hàn Bân, lớn tiếng quát: "Các người là ai? Muốn làm gì?"
Tên mặt sẹo cười lấy lòng: "Vị tiên sinh này không cần khẩn trương, chúng tôi tìm tổng giám đốc Lệ – Lệ Hàn Bân bàn chút chuyện nhỏ".
Đại ca xã hội đen này đang dỗ trẻ con sao? Lệ Khâm hừ lạnh một tiếng, vẫn đứng chắn phía trước con trai: "Tiểu Bân, vì cha nhu nhược, để con và Lâm Mặc chịu khổ.
Lần này dù có thế nào, cha cũng sẽ không thỏa hiệp!"
"Mẹ nhà mày!" Sự nhẫn nại của tên mặt sẹo đã đến mức giới hạn, "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Cút ngay cho tao!" Dứt lời, dùng sức đẩy một cái, Lệ Khâm lảo đảo, đầu đập mạnh vào tay vịn ghế, nháy mắt máu me đầm đìa, bất tỉnh nhân sự.
"Cha___" Lệ Hàn Bân quắc mắt trừng trừng, nắm chặt nắm đấm, vừa định cho tên mặt sẹo một quyền, đột trên mặt cảm thấy ướt át, lập tức tay chân như nhũn ra bất lực, tiếp theo liền rơi vào bóng tối vô tận.
Tên mặt sẹo vỗ nhẹ vai thủ hạ: "Làm tốt lắm! Khăn thấm ete gây mê nhớ phải xử lý cẩn thận! Mang thằng nhãi họ Lệ này lên xe đi!"
"Vâng! Vậy người này xử lý thế nào?" Thủ hạ đá đá Lệ Khâm máu me đầy mặt hôn mê trên mặt đất.
"Cái này..." tên mặt sẹo lau lau râu quai nón trên mặt, "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao lão cũng không thấy rõ mặt mình, bỏ ở đây tự sinh tự diệt đi!"
"Vâng!"
Làm xong hết thảy, tên mặt sẹo móc điện thoại ra, dùng ngữ khí cung kính nói: "Anh Tống, tất cả đều làm tốt rồi!"
*******
Lễ đính hôn mặc dù không có nhiều nghi thức phức tạp rườm rà như kết hôn, nhưng bận rộn cả một ngày, cũng thật là làm cho người ta mệt mỏi không chịu nổi.
Sau khi nói lời tạm biệt với từng tân khách, Mẫn Hướng Hàng đẩy Lệ Gia Kỳ đi dạo ở ven hồ cách đó không xa.
Trong không khí hòa lẫn từng làn hương cỏ miên man, gió đêm hiu hiu thổi, vi vu lượn vòng, ánh trăng bàng bạc dịu dàng hắt trên mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.
Giữa hồ phản chiếu bóng