Khi Lệ Gia Kỳ bưng trà an thần đi ra, Mẫn Hướng Hàng đã nằm lệch trên ghế sofa ngủ rồi.
Hình như anh ngủ cũng không được an ổn, cho dù đang chìm trong giấc mộng lông mi cũng vẫn nhíu chặt.
Lệ Gia Kỳ khẽ thở dài một tiếng, đặt trà an thần sang một bên, tìm một chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng đắp cho anh.
Lòng bàn tay lạnh buốt lướt qua gương mặt yêu thương, nụ hôn nhẹ nhàng khẽ bay xuống giữa vầng trán anh.
Anh Hướng Hàng, tại sao chỉ khi anh mê man ngủ, em mới có thể gần gũi anh?
Sáng sớm, Mẫn Hướng Hàng bị hương thơm khắp nơi ùa tới làm tỉnh giấc.
Cử động cái cổ cứng ngắc, Mẫn Hướng Hàng cười hỏi: "Gia Kỳ, lại đang bận bịu gì đó?"
"Em tự làm bữa sáng đó! Anh đi rửa mặt trước đi, em còn đang nấu canh trứng gà".
Lệ Gia Kỳ đặt món sủi cảo tôm trong suốt bóng mỡ xuống, lại đi vào bếp.
"Gia Kỳ, anh đánh răng rửa mặt xong rồi! Canh trứng gà của em đã xong chưa?"
"Xong rồi, đến liền đây".
Mẫn Hướng Hàng múc một thìa canh trứng gà, nửa ngày cũng không thấy lên tiếng.
Lệ Gia Kỳ khẩn trương hỏi: "Có chuyện gì? Không thể ăn?"
"Gia Kỳ, em thật là một cô gái ngốc".
Trong lúc nói cười, Mẫn Hướng Hàng lại ăn một thìa lớn.
"Ngon lắm!"
"Ăn ngon thì anh ăn nhiều một chút đi!" Lệ Gia Kỳ lại gắp cho Mẫn Hướng Hàng mấy miếng sủi cảo, "Ăn xong mới có sức lực đi tìm anh trai!"
"Thế nhưng biển người mênh mông, ngay cả phương hướng tìm anh cũng không có".
Mẫn Hướng Hàng thu lại ý cười nơi