Tia nắng ban mai xuyên cắt qua màn đêm, nghênh đón một ngày mới.
Alex bưng đồ ăn lên tầng hai, đứng trước cửa phòng Lệ Hàn Bân, nhẹ nhàng gõ cửa: "Henry, dậy chưa? Tôi mang bữa sáng lên cho cậu!"
"..." Bên trong phòng không có động tĩnh gì.
Alex mỉm cười, quả nhiên người mang thai đều thích ngủ, tiếp tục kiên nhẫn gõ cửa: "Henry, đừng nằm ỳ, để mấy đứa nhỏ đói là không tốt đâu!"
"..." Bên trong phòng vẫn im ắng.
Cuối cùng là hôm nay xảy ra chuyện gì? Bình thường vào giờ này, Henry đã dậy rồi, nhưng hôm nay...!
Trong nháy mắt sự bất an mơ hồ bao phủ lấy trái tim Alex, một tay anh cẩn thận bưng khay đồ ăn, một tay dùng sức đập cửa:
"Henry, Henry! Cậu có ở trong phòng không? Có nghe thấy tôi nói không?"
"..." Trong phòng vẫn cứ lặng yên không một tiếng động.
Đập cửa mạnh như vậy, mà bên trong vẫn không có phản ứng như cũ, im lìm bất động, nhất định là xảy ra chuyện!
Alex lòng nóng như lửa đốt, bỏ khay đựng đồ ăn trên mặt đất, chạy như bay xuống dưới lầu, nhanh chóng tìm thấy chìa khóa dự phòng ở trong ngăn kéo bàn trà tại phòng khách.
"Két két--" một tiếng, cửa phòng được mở ra, Alex nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà kinh ngạc thất sắc...!
Lệ Hàn Bân không chút huyết sắc nhắm nghiền mắt nằm trên giường, bờ môi khô nứt có vết răng cắn, từng tia máu chảy ra không ngừng từ vết thương trên miệng, tóc trên trán đã sớm bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm dán lên trán, tay trái có thể cử động được gắt gao nắm chặt ngực áo.
"Henry, cậu tỉnh dậy!" Alex cẩn thận từng li từng tí đỡ Lệ Hàn Bân dậy, dùng thân thể của mình đỡ lấy người cậu, lo lắng hỏi: "Cậu chỗ nào không khỏe? Có phải hen suyễn tái phát?"
Lệ Hàn Bân chậm rãi mở ra đôi mắt mê man, đáy mắt mờ mịt một tầng hơi nước, ngoại trừ kịch liệt ho suyễn, rốt cuộc cũng không phát ra được tiếng nào.
"Đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện!" Đối mặt với tình huống phát sinh không kịp trở tay, Alex tự nhủ phải trấn tĩnh, tỉnh táo xử lý.
Alex nhu hòa ôm cả người Lệ Hàn Bân vào trong lòng, xuống dưới lầu lấy xe, lập tức đi đến bệnh viện.
*******
Cửa phòng cấp cứu ngăn cách mọi người bên ngoài, tay chân Alex mềm nhũn ngồi liệt tại ghế trước cửa phòng, sự trấn định tỉnh táo lúc trước sớm không còn sót lại chút gì, thay thế vào đó là sự đau lòng mờ mịt.
Henry, tôi là người lạnh lùng cao ngạo (Linh: Để nguyên bản là "Băng sơn vương tử" thì hơi quá:3), từ lần đầu gặp được cậu tôi mới hiểu được cảm giác động tâm, dù cho lòng cậu chưa từng có tôi;
Henry, cho tới bây giờ tôi chưa từng căm hận bất cứ ai, thậm chí ngay cả Tử tước Kid, bởi nhờ ông ta mà tôi mới biết cậu;
Henry, nhưng lần này, tôi hận, hận kẻ khiến cậu mang thai, không biết quý trọng cậu, càng hận hơn khi hắn ta không thể bảo vệ tốt người của mình;
Chúa, cầu Chúa rộng lượng ban cho Henry hi vọng, sức lực và dũng khí! Amen___
Alex yên lặng cầu nguyện, làm dấu Thánh Giá*.
*Dấu Thánh Giá là cử chỉ thông dụng để tuyên xưng niềm tin Ki-tô giáo.
Đưa tay phải lên trán: "Nhân danh Cha", giữa ngực: "và Con", qua hai vai: "và Thánh Thần".
Thời gian trôi qua theo từng câu cầu nguyện, cuối cùng phòng cấp cứu cũng hé mở, bác sĩ đi ra, Alex lòng nóng như lửa đốt lập tức tiến lại hỏi: "Bác sĩ, bạn tôi có ổn không?"
Lông mày bác sĩ nhíu chặt, nghiêm túc nhìn Alex: "Tình hình của Henry Lệ rất không lạc quan, kết quả chính xác phải chờ sau khi có báo cáo kiểm tra mới có thể biết được, hiện tại chúng tôi kiểm tra sơ bộ, hoài nghi bệnh hen suyễn chuyển biến xấu dẫn đến tắc nghẽn phế quản phổi".
Nghe bác sĩ chẩn đoán xong, Alex lặng thinh vài giây, mặc dù không rõ tắc nghẽn phế quản phổi là bệnh như thế nào, nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của bác sĩ khi nói thì có thể biết được, tình trạng Henry hiện tại vô cùng xấu.
"Bác sĩ, xin ngài nghĩ hết mọi biện pháp điều trị cho cậu ấy", Alex cầm chặt tay bác sĩ, đáy mắt kiên định khiến lòng người rung động.
Bác sĩ vỗ vỗ mu bàn tay Alex an ủi: "Xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực cứu chữa! Phương pháp hữu hiệu nhất để trị liệu giãn phế quản là áp dụng phẫu thuật phổi, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?" Alex lo lắng hỏi
Bác sĩ thở dài: "Chẳng qua điều kiện tiên quyết là phải phá thai".
"Cái gì?" Alex bỗng trợn to hai mắt, kinh sợ không thôi.
Raph: Tuôi là tuôi thích đổi công sang Alex lắm cơ, nhưng mà em ấy lại là nam9 của bộ khác mất rồi.
***
"Cái gì?!" trên mặt Mẫn Hướng Hàng lộ ra thần sắc kinh ngạc, "Em muốn xin lỗi anh trai em?"
Một lúc trước, Mẫn Hướng Hàng nhận được cuộc gọi bất chợt của Tiểu Lục, nói tiểu thư đã tỉnh rồi.
Nội tâm không kìm nén được kích động mừng rỡ, không ngừng từ huyện chạy như ngựa phi về bệnh viện.
Lại không nghĩ tới câu đầu tiên khi Gia Kỳ nói lại là: "Anh Hướng Hàng, tại sao anh trai em không thấy đâu? Em muốn nói xin lỗi anh ấy".
Lệ Gia Kỳ vừa từ trong hôn mê tỉnh lại trên mặt lộ dáng vẻ tiều tụy, cơ thể mệt mỏi nằm tựa trên giường bệnh, nhìn Mẫn Hướng Hàng ngồi bên cạnh giường vẻ mặt mê mang, cô mất tiếng nhưng vẫn cố lặp lại một lần: "Vâng, em muốn thay mẹ xin lỗi anh trai!"
Mẫn Hướng Hàng đứng lên, trong con mắt có sự thương tiếc: "Gia Kỳ, em thật là nha đầu ngốc, cậu ta hại em mất tự do, vì cướp đoạt cổ phần Lệ Thị, phá hủy tập đoàn, tính toán tường tận, không từ thủ đoạn, càng làm người khác sợ run chính là em vì để bảo vệ cậu ta mà hy sinh sự trong sạch của mình, nhưng cậu ta thì sao? Cậu ta vì muốn sống tạm, liền đàm phán điều