Đứng dưới tán cây hoa mộc của bệnh viện, gió thu se lạnh lan tỏa từng làn hương hoa thấm vào lòng người, Mẫn Hướng Hàng tha thiết tỏ tình: "Hàn Bân, anh yêu em."
"Em biết." Lệ Hàn Bân cong mắt cười, nhấc tay phủi đi cánh hoa mộc vương trên tóc anh.
"Nếu em đã biết thì...!chúng ta kết hôn đi!" Mẫn Hướng Hàng thành kính mở chiếc hộp gấm, đôi nhẫn đã từng vứt đi nằm gọn bên trong, lấp lánh chói mắt dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Lệ Hàn Bân ngạc nhiên mở to đôi mắt đen láy, thanh âm hơi run run: "Anh tìm lại được nhẫn rồi."
"Ha ha." Mẫn Hướng Hàng nhướn mày, cười nhẹ vài tiếng, tiếp tục lấy điện thoại ra, huơ huơ trước mặt cậu, "Nó cũng trở về rồi."
"Móc điện thoại đậu đỏ..." Nước mắt bất ngờ cùng ngạc nhiên dần tràn đầy khóe mắt Lệ Hàn Bân, ngón tay thon dài mân mê từng hạt đậu đỏ căng tròn, thấp giọng nói: "Không phải hôm đó anh vứt đi rồi sao?"
"Anh đã từng muốn vứt bỏ nó, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng.
Bởi vì cho dù em biến thành bộ dáng thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh yêu em." Mẫn Hướng Hàng thâm tình khẩn thiết nhìn người trước mặt, giọng nói dịu dàng tan vào trong hương hoa ngọt ngào.
"Em..." Chất lỏng ấm nóng trượt trên gò má Lệ Hàn Bân, cổ họng nghẹn ngào không cất thành tiếng.
Hóa ra tình yêu của Hướng Hàng chưa bao giờ rời xa.
"Ba Bân đã bị ba Hàng làm cho cảm động rơi nước mắt rồi." Mẫn Hướng Hàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Lệ Hàn Bân, thương yêu nói, "Đồng ý lời cầu hôn của anh được không?"
Lệ Hàn Bân nhìn vẻ mặt chân thành của Mẫn Hướng Hàng, trầm mặc trong chốc lát, lại khẽ lắc đầu.
"Tại...!sao?" Là do thành ý của anh vẫn chưa đủ sao?" Mẫn Hướng Hàng hơi ngạc nhiên, khóe miệng hơi run run vì chưa tin được, bi ai nơi đáy mắt chảy ngược thành sông.
"Hướng Hàng, anh hiểu lầm rồi.
Không phải em không muốn kết hôn, chỉ là không muốn kết hôn lúc này."
"Tại sao? Tại sao không thể là lúc này?"
Bởi vì em không muốn để anh trở thành người góa vợ.
Bởi vì em sợ không thể cho anh hạnh phúc mà anh muốn.
Lệ Hàn Bân thầm nói trong lòng, lặng lẽ thu lại cảm xúc, vờ như rất thoải mái mà nói: "Bây giờ bụng em to như cái thúng, mặc lễ phục tây trang thế nào cũng sẽ không đẹp.
Chi bằng đợi sinh xong bọn nhỏ rồi hãy kết hôn.
Anh thấy được không?"
Mẫn Hướng Hàng không trả lời, ánh mắt long lanh ngưng đọng nhìn Lệ Hàn Bân, dường như đã tìm ra được vài đầu mối trên mặt cậu.
"Hướng Hàng..."
Lệ Hàn Bân chột dạ gọi một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay vòng từ phía sau ôm lấy cậu.
Thanh âm mềm dịu của người tình vang bên tai: "Tạm thời anh sẽ giữ lại nhẫn, em nói cái gì anh cũng đồng ý với em."
Cảm xúc quanh quẩn trong suy nghĩ, dịu dàng vương vấn trong chiếc ôm.
Gió thu thổi nhẹ, một cơn mưa hoa làm say lòng người rơi rì rào, mùi hương thoang thoảng rải đầy đất, thay thế cho muôn vàn câu nói của thế gian...!
Mẫn Hướng Hàng lặng lẽ cởi áo khoác của mình, choàng lên vai Lệ Hàn Bân, giọng ôn nhu phá vỡ trầm mặc: "Gió lên rồi, hay là về phòng bệnh nhé?"
"Em vẫn muốn đi tiếp."
"Em nói gì anh cũng đồng ý với em."
Trên con đường mòn trong vườn hoa bệnh viện Tổng hợp Thánh tâm, Lệ Hàn Bân tay trái đỡ lấy thắt lưng nặng nề, lê đôi chân sưng phù, từng bước từng bước đi về phía trước.
Mẫn Hướng Hàng một tay đỡ lấy bụng của người yêu, một tay dìu thắt lưng đẫy đà của cậu, phối hợp theo từng nhịp chân của Lệ Hàn Bân.
"Mệt rồi à? Mình về nghỉ ngơi nhé!" Cảm giác động tác của người bên cạnh càng lúc càng chậm, Mẫn Hướng Hàng ân cần hỏi.
Lệ Hàn Bân nhìn đồng hồ trên cổ tay Mẫn Hướng Hàng, cố chấp lắc đầu: "Chưa đến nửa giờ em không về đâu."
"Em..." Mẫn Hướng Hàng trách.
"Anh đã nói cái gì cũng đồng ý với em mà." Lệ Hàn Bân chớp chớp đôi mắt lanh lợi, phân giải: "Hơn nữa trước đây Alex cũng tản bộ cùng em thế này."
"Mr.
Henry Lee, Mr.
Alex Watson đã đến thành phố S rồi." Nghe đến tên tình địch, Mẫn Hướng Hàng chua chát mở miệng.
"Alex rất chu đáo!" Nhìn thấu tâm tư của Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân tiếp tục trêu chọc anh.
"Anh chu đáo hơn anh ta gấp trăm lần!" Mùi giấm lên men lan tỏa xung quanh, thầy Mẫn lúc này giống như một quý phi của hậu cung vội vàng đi tranh sủng.
"Em hơi nhớ anh ấy, không biết giờ này Alex đang làm gì.
Có quen với cuộc sống ở thành phố S không." Lệ Hàn Bân thầm cười trong bụng, bộ dạng ăn giấm (ghen tuông) của Hướng Hàng thật xấu quá đi mất.
"..." Bình giấm của Mẫn Hướng Hàng đổ hết bình này tới bình khác, chua đến nghẹn họng không nói được gì.
Ánh nắng ngày thu tô sắc vàng lên bóng hai người đang dìu dắt nhau, trong hương thơm dịu dàng lan tỏa mang theo chút lãng mạn nho nhỏ.
Có lẽ, định nghĩa sau cùng của tình yêu chính là bầu bạn bên nhau tựa như dòng nước nhỏ chảy dài.
*****
"Hướng Hàng, cởi đồ giúp em." Lệ Hàn Bân ngả người trên giường bệnh, chớp đôi mắt long lanh như hồ nước, nhấp nháy hàng mi dài, hờn dỗi gọi.
"Tuân mệnh, tiểu nhân đến ngay!"
Mẫn Hướng Hàng buông điều khiển tivi trong tay xuống, mỉm cười bước đến bên giường, vừa giúp Lệ Hàn Bân cởi nút áo trên đồ bệnh nhân, vừa yêu chiều nói: "Ba Bân định đưa các con đi tắm à!"
"Em không có ý đó." Lệ Hàn Bân một tay chống thân người, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi nhạt màu của Mẫn Hướng Hàng, ánh mắt say mê nói: "Hướng Hàng, ôm em!"
Mẫn Hướng Hàng cứng người, dừng tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, giả vờ giận dỗi trách: "Đừng quậy, tình trạng thân thể em không cho phép."
"Bệnh tình của em gần đây coi như ổn định, sẽ không có việc gì đâu.
Lần trước lúc khám thai, bác sĩ bảo sản đạo của em hơi hẹp, sinh hoạt tình dục vừa phải giúp khuếch trương sản đạo, có lợi cho thai nhi lúc sinh." Nói xong, Lệ