Trong phòng làm việc của tổng giám đốc nằm trên tầng cao nhất của chi nhánh công ty Warner, không khí lạnh lẽo giống như mùa đông của tháng Chạp.
Huống Du hơi há miệng, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào điện thoại trên bàn làm việc, nụ cười lười biếng thường thấy sớm đã biến mất, chỉ còn lại lo âu nặng nề.
Đầu mũi Trần Bình ửng đỏ, cánh tay chống lên bàn, hai tay đỡ cằm, kìm nén nước mắt đang dâng trào trong hốc mắt, miệng lẩm bẩm: "Mẫn Hướng Hàng đúng là khiến người ta hết cả hồn, mấy hôm trước em còn nói chuyện điện thoại với tổng giám đốc, sao hôm nay lại nhận được tin tức thế này?"
Alex đang đút hai tay trong túi quần, lẳng lặng đứng bên cửa sổ, nhìn về xa xăm.
Chỉ có mình anh biết, vẻ mặt mình càng bình tĩnh, trong lòng càng bồn chồn.
"Reng reng──" Điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vội vã vang lên không ngừng, tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ bầu không khí yên lặng.
Huống Du hơi cau mày, bấm nút nghe máy, không vui hỏi: "Có chuyện gì?"
"Quyền giám đốc*, chủ tịch Từ của tập đoàn bất động sản Long Nguyên bảo có việc muốn tìm anh."
Huống Du nhíu ấn đường, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tập đoàn bất động sản Long Nguyên là ông trùm đầu rồng của giới bất động sản tại thành phố S, nắm trong tay toàn bộ thị trường nhà đất của thành phố S.
Hai công ty hợp tác nhiều năm, luôn giữ quan hệ hữu nghị hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Hợp đồng năm nay đã sắp đến hạn, chiếu theo thông lệ hằng năm, chỉ cần giao cho luật sư đại diện nghiệp vụ của hai bên tiếp tục hợp đồng là được.
Hôm nay chủ tịch Từ bỗng dưng gọi đến, mục đích rốt cuộc là gì?
"Nối điện thoại đến đi." Huống Du mím môi, thấp giọng bảo.
"Alo, cháu Du đấy à? Mấy hôm trước ba cháu vừa nhắc cháu với chú, bảo sự nghiệp công ty của nhà không lo quản, lại hao tâm tổn sức đi giúp người ta làm việc.
Tìm mấy đối tượng cho thì cháu không đi xem.
Lão Huống bảo sắp bị cháu chọc cho tức đến bạc đầu rồi đấy!" Chủ tịch Từ bày ra dáng vẻ bề trên, thẳng thừng bảo.
"Dạ..." Huống Du liếc nhìn Trần Bình đang nhìn anh, nhún vai một cái, ngữ khí lạnh lùng nói: "Người bận rộn như chú Từ hôm nay gọi điện thoại cho cháu là để dạy dỗ giúp ba cháu đấy à?"
"Nói đúng rồi đấy, nhưng đây chỉ là một việc trong số đó thôi." Chủ tịch Từ chậm rãi thong thả nói: "Việc thứ hai, chú muốn bàn chuyện tiếp tục hợp đồng với các cháu."
"Chú Từ, chuyện này có gì để bàn ạ? Mấy năm nay hai công ty chúng ta không phải vẫn luôn hợp tác trong vui vẻ đó sao?" Huống Du gọi từ chú thật ngọt ngào, thử ý làm thân với chủ tịch Từ.
Chủ tịch Từ không cho thế là đúng, bèn cười: "Tục ngữ nói rất đúng, thương trường như chiến trường, trên thương trường không có quan hệ cha con.
Huống chi ta chỉ là một người chú.
Để chú nói rõ nhé, chủ tịch Giang của tập đoàn Giang thị cũng có ý muốn hợp tác với bọn chú, cũng đồng ý phân chia lợi nhuận 6-4, ta 6, cậu ta 4.
Tuy lợi nhuận chỉ hơn lúc trước một phần, nhưng một con số 1 nhân với nhiều con số 0, thì không chỉ là 1 đâu.
Mọi người đều là dân làm ăn, đạo lí đơn giản thế này, cháu Du chắc không cần chú chỉ dạy nhỉ!"
Lời nhắc đến chủ tịch Giang nhẹ như sóng gợn, nhưng trong lòng Huống Du lại như sóng to gió giật.
Chi nhánh công ty Warner tuy làm nhiều ngành nghề lĩnh vực, nhưng chủ yếu vẫn lấy bất động sản, thiết kế mở rộng làm chính.
Nếu mất đi quan hệ hợp tác quan trọng này với tập đoàn bất động sản Long Nguyên, cũng đồng nghĩa với việc Warner không còn chỗ đứng trong giới bất động sản ở thành phố S, thậm chí đối mặt với chuyện đóng cửa chi nhánh công ty.
Huống Du bực dọc gãi đầu, bất mãn nói: "Chú Từ, tốt xấu gì chúng ta cũng đã hợp tác nhiều năm, thực lực của chi nhánh công ty Warner thế nào chú cũng rõ.
Theo cháu biết, tập đoàn Giang thị chỉ mới bước chân vào giới bất động sản 2 năm gần đây, kinh nghiệm tích lũy và mức tiêu thụ thị trường cách xa công ty bọn cháu.
Chú không nên vì một phần lợi nhuận mà mất đi nhiều lợi ích."
"Cháu nói có lý, chú cũng không phải không suy xét đến chuyện này.
Thế này đi, hai giờ chiều mai, phòng hội nghị lầu 24 tập đoàn bất động sản Long Nguyên, chúng ta gặp nhau thương lượng kĩ hơn." Chủ tịch Từ một tay cầm điện thoại, một tay gõ nhẹ trên mặt bàn, trong ánh mắt sắc bén dấy lên sự tinh ranh và mưu mô.
"Cháu biết rồi." Huống Du bất lực trả lời.
"Cháu Du, tự tin một chút, đừng để chưa lên chiến trường đã thua khí thế nhé." Chủ tịch Từ cười, nhìn chiếc đồng hồ Rolex bằng thép trên cổ tay: "Lát nữa chú còn phải chủ trì một cuộc họp, ngày mai gặp nhé."
"Tạm biệt chú Từ."
Huống Du vừa buông điện thoại xuống, Alex và Trần Bình đã không hẹn mà đồng thanh hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Huống Du kể đầu đuôi cuộc nói chuyện của anh với chủ tịch Từ lại cho hai người trước mặt nghe.
Trần Bình lo lắng kéo cánh tay anh, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tuy tin đồn lần trước chúng ta không giúp tổng giám đốc xử lý tốt, nhưng chuyện hợp tác lần này chúng ta nhất định phải nhanh chóng giải quyết ổn thỏa."
"Tôi sẽ dốc hết sức lực giúp hai người.
Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, không có khó khăn gì mà không khắc phục được." Alex bước lên trước một bước, vỗ vai hai người, ngữ khí kiên định rõ ràng: "Tôi nhất quyết sẽ không để công ty của Henry rơi vào nguy khốn!"
"Còn nữa.
Chúng ta nhất định phải giấu tổng giám đốc, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được." Trần Bình lên tiếng nhắc nhở.
Alex cùng Huống Du gật đầu không hề do dự.
~~~~~~~~~~
Tác giả P.S: Ngộ không hiểu gì về đạo lí thương trường đâu, viết bậy viết bạ đó, mấy bạn yêu xem chơi thôi ha ~
*****
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Huống Du, Trần Bình và Alex đúng giờ đến tập đoàn bất động sản Long Nguyên.
Ngồi trong phòng họp ở tầng 24, Huống Du cầm ly trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm, không nhịn được mà khen: "Uhm...!trà ngon.
Không chỉ mùi hương thơm mát, mà còn ngọt miệng nhuận hầu."
"Cháu Du thật biết thưởng thức." Chủ tịch Giang di chuyển ánh mắt, khẽ cười nói: "Trà Quân Sơn Ngân Châm này đều được vận chuyển từ Hồ Nam tới đây bằng đường hàng không sáng sớm nay đấy."
Huống Du có chút ngại ngùng gãi đầu, cười hì hì nói: "Ba cháu thích phẩm trà, cháu cũng nghe mãi thành quen nên biết một ít."
Chủ tịch Từ cười lộ vài nếp nhăn, đôi mắt từng trải thâm sâu khó đoán.
Thời gian thoáng chốc đã qua hơn một tiếng, chủ tịch Từ ngoại trừ tán gẫu chuyện gia đình với Huống Du thì chẳng nhắc gì tới việc tiếp tục hợp tác.
Alex có chút nóng lòng, sốt ruột hỏi: "Chủ tịch Từ, bây giờ đã sắp 3 giờ chiều rồi, xin hỏi khi nào chúng ta mới có thể vào chủ đề chính được?"
"Chàng trai à, đừng có gấp.
Còn chưa đến đủ mặt đâu." Chủ tịch Từ chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, khẽ nhướn mày, thong thả nói.
Alex cảm thấy bất lực, ực một tiếng uống cạn ly trà Quân Sơn Ngân Châm thượng hạng.
"Cốc cốc cốc" Alex đặt chén trà trong tay xuống, ngoài phòng họp truyền đến một tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.
Nhận được sự đồng ý của chủ tịch Từ, hai thân ảnh cao ráo