Đêm đã khuya, Lệ Hàn Bân vốn nên nghỉ ngơi vẫn còn ngồi chăm chú trước máy tính, tiếng gõ bàn phím lạch cạch phá vỡ bầu không khí im lặng trong phòng bệnh.
Ánh sáng trên màn hình chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi.
Gương mặt vốn đã kém hồng hào càng thêm tái nhợt rõ ràng.
"Hàn Bân, cách kì hạn cuối cùng vẫn còn mấy hôm nữa, ngủ một giấc rồi hãy làm tiếp." Mẫn Hướng Hàng tay nghề thành thục xoa bóp thắt lưng căng cứng cho người yêu, nhẹ giọng khuyên bảo.
Lệ Hàn Bân cố chấp lắc đầu, tay trái lúc lại gõ phím, lúc lại xoa chiếc bụng tròn to, giọng có chút uể oải: "Tuy cách kì hạn cuối cùng vẫn còn mấy hôm, nhưng tốc độ em vẽ tranh thật sự quá chậm, phải tranh thủ thời gian mới được."
"Mấy đứa nhỏ đá em mạnh lắm sao?" Nhìn hàng chân mày càng nhíu càng sâu, động tác mát xa càng lúc càng liên tục của người yêu, Mẫn Hướng Hàng trầm giọng khẳng định.
Lệ Hàn Bân cắn môi lắc đầu, mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.
"Em lại lừa anh? Anh phải phạt em."
Mẫn Hướng Hàng đan hai tay lại, nhẹ nhàng vòng lấy phần bụng Lệ Hàn Bân, cảm nhận từng động tác đấm đá mạnh mẽ truyền ra ngoài, hôn phớt lên mặt người yêu một cái.
Giọng nhẹ nhàng trách cứ: "Đây là trừng phạt cho tội nói dối của em."
Nếu là bình thường, Lệ Hàn Bân nhất định sẽ lập tức đỏ tai đỏ mặt, tiếp đó là hờn dỗi liếc Mẫn Hướng Hàng một cái.
Nhưng trạng thái hôm nay có chút không giống như bình thường...!
"A..." Thân hình cậu bỗng dưng ngã ngược về phía sau, cả người vô lực rút lại trên giường bệnh, vừa thở dốc vừa vuốt ve cái bụng không ngừng run rẩy.
Mẫn Hướng Hàng vội vàng đẩy máy tính xách tay trên bàn di động ra, nắm lấy bàn tay trái đầy mồ hôi của Lệ Hàn Bân, cùng cậu trấn an thai nhi đang động đậy.
"Bây giờ anh đi gọi bác sĩ đến xem." Mẫn Hướng Hàng nói xong chuẩn bị đứng lên rời đi.
"Đừng đi..." Lệ Hàn Bân níu chặt lấy tay Mẫn Hướng Hàng, chậm rãi nói: "Sắp đến ngày dự sinh nên xuất hiện cơn co thắt tử cung giả liên tục không theo quy luật là chuyện bình thường."
Mẫn Hướng Hàng mặt tức thời biến sắc, vô cùng lo lắng nói: "Bây giờ đã đau nặng như thế, đến lúc chuyển dạ thật sự chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?"
"Mấy hôm nay em có hơi lao lực, nên bọn chúng mới quậy mạnh như thế.
Nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi." Lệ Hàn Bân nhướng khóe môi, nở một nụ cười cho Mẫn Hướng Hàng an tâm: "Hàng, đừng lo.
Em nhất định sẽ bình an sinh sản mà."
Mẫn Hướng Hàng đưa tay vén tóc mái thấm ướt mồ hôi của cậu, vừa tức giận lại xót xa: "Tên cuồng công việc em đấy, chỉ biết bỏ ăn bỏ uống mà vẽ rồi vẽ, lơ là Bính Bính Khiêu Khiêu đáng yêu của mình.
Nhìn đi này, mấy nhóc con không vui rồi, vung tay đấm chân kháng nghị với em đó! Kể từ giây phút này, trừ đi ngủ, em không được làm gì nữa."
"Nhìn bọn nhỏ nói với em là bây giờ bọn chúng không muốn ngủ, muốn ăn bánh mousse matcha." Lệ Hàn Bân chớp chớp đôi mắt đen nhánh phản đối với Mẫn Hướng Hàng.
Mẫn Hướng Hàng thoáng ngạc nhiên một chút, lập tức hiểu ý, cười tít mắt với cậu: "Em đói à?"
"Em không đói, là mấy nhóc con của anh đói." Lệ Hàn Bân ho nhẹ một tiếng, tiếp tục tươi cười tranh luận.
"Mặc kệ là ai đói, ông xã Hướng Hàng, ba Hàng đi mua ngay." Mẫn Hướng Hàng đứng dậy, hôn một cái lên trán Lệ Hàn Bân, rồi lại hôn lên bụng cậu, sau đó nhanh chóng khép cửa đi ra ngoài.
Có đôi khi, che giấu là một sự bất lực.
Có đôi khi, che giấu cũng là một cách yêu.
"Khụ khụ──" Trên giường bệnh, Lệ Hàn Bân khó khăn chống đỡ cơ thể nặng nề, chậm rãi đưa tay trái lên tủ đầu giường bệnh, gian nan rút một tờ khăn giấy che miệng lại, không ngừng ho khan liên tục, cho đến khi lại một lần nữa cậu cảm nhận được mùi máu tanh ngấy trong họng.
Trên khăn giấy trắng tinh lốm đốm từng giọt máu tươi, đỏ trắng rõ ràng, vô cùng chói mắt.
Lệ Hàn Bân bình tĩnh lau sạch máu thừa bên miệng, thở hổn hển di chuyển đến mép giường, cẩn thận dè dặt giấu mảnh khăn giấy dính máu vào một góc khuất dưới giường...!
Qua khe cửa khép hờ của phòng bệnh, người đứng bên ngoài mặt mũi đờ đẫn quan sát tất cả xảy ra bên trong.
Chiếc bánh mousse trong tay sớm đã bị bóp nát thành vụn...!
*****************
Lệ Hàn Bân làm việc bất kể ngày đêm, các chiến hữu trên cùng chiến tuyến cũng đang chiến đấu thâu đêm suốt sáng...!
Đêm khuya vắng người, dưới lầu chi nhánh công ty Warner, Trần Bình lo lắng nhìn Huống Du đang ngồi bên ghế phụ lái, hỏi: "Có phải chứng đau đầu của anh lại tái phát không?"
Huống Du mặt đầy mệt mỏi gật đầu.
Trần Bình lục lọi trong hộc xe một hồi lâu, thở dài nói: "Rõ ràng em nhớ để thuốc ở đây, sao lại không thấy đâu?"
"Anh cũng không biết..." Huống Du nhắm mắt nhỏ giọng nói.
"Thế này đi, em quay lại phòng làm việc lấy thuốc cho anh." Giọng Trần Bình trở nên ôn nhu khác thường, mở cửa xe đi xuống.
"Bà xã, anh đi với em." Huống Du cũng xuống xe, ngọt ngào khoác vai Trần Bình.
"Không khỏe thì ở trong xe nghỉ ngơi đi." Trần Bình hờn dỗi.
Huống Du phớt qua sống mũi xinh xắn của người yêu, kề sát bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có thể đi với A Bình, thì chút đau ốm vặt này có đáng là gì?"
"Ha ha—" Trần Bình cong khóe miệng, cười rạng rỡ hơn cả bầu trời đầy sao trên kia.
Hai người quàng tay ôm eo đi vào công ty, lên thang máy, lúc đi ngang qua phòng làm việc của tổng giám đốc, lại vô tình phát hiện đèn bên trong vẫn còn sáng.
Huống Du và Trần Bình hơi ngạc nhiên.
Nhìn qua khe cửa khép hờ, thấy phó trợ lí Nghiêm Đạm đang lén lút lục lọi máy tính trên bàn làm việc...!
*****
Alex sau khi nhận điện thoại của Huống Du thì lập tức bắt xe chạy về công ty.
Trong phòng làm việc vốn nên tối tăm lại sáng choang ánh đèn.
Mang theo tâm trạng lo lắng bất an, anh đẩy ra cửa lớn phòng làm việc của tổng giám đốc...!
"Rốt cuộc công ty đã xảy ra việc gì mà cậu không nói rõ trong điện thoại." Alex uống một ngụm nước, vội vàng hỏi Huống Du.
Huống Du chỉ vào Nghiêm Đạm đang co rúm ở một góc, lạnh lùng nói: "Phó trợ lí Nghiêm thật vất vả, nửa đêm canh ba vẫn còn lấy cắp tin tức cơ mật trong phòng làm việc tổng giám đốc." Dứt lời, anh ném mạnh chiếc ổ cứng di động trong tay xuống đất.
Nghe xong lí do của bạn, Alex nhất thời tái mặt, nổi giận đùng đùng đến gần Nghiêm Đạm, nắm lấy cổ áo cậu ta, đẩy mạnh lên tường, tức giận hỏi: "Nói, là ai sai khiến cậu?"
"Mr.
Alex