Lối đi trên lầu ba được trãi một tấm thảm màu đỏ tươi, người đi lại đều không có một chút tiếng động.
Âm thanh của ca vũ dưới lầu bị ngăn lại bởi một cánh cửa lớn bằng gỗ dày, lối đi yên tĩnh đến mức hầu như chỉ nghe thấy được tiếng hít thở của mọi người.
Vệ sĩ dẫn Phùng Thế Chân đi đến trước một cánh cửa lớn mạ vàng ở cuối hành lang.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo bằng lụa màu xanh, mở cửa mời Phùng Thế Chân đi vào.
Trong phòng bày biện các vật dụng bằng gỗ tử đàn trang trọng, trên đỉnh đầu là đèn chùm thủy tinh chói lọi.
Máy hát đang quay chầm chậm vang lên một bản tình ca của một nữ ca sĩ hải ngoại.
Bản nhạc du dương, giọng ca khàn khàn khiến người khác không tránh khỏi cảm giác uể oải, tưởng chừng như đang ngồi trên chiếc ghế sô pha êm ái mà không thể đứng dậy nổi.
Một người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh, đang nhìn ánh đèn neon treo trên con đường đối diện ngoài cửa sổ.
Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng màu xám sẫm, với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt sắc sảo.
Dưới ánh đèn tất cả các đường nét khuôn mặt đều được phản chiếu rõ ràng.
Phùng Thế Chân lặng lẽ bước qua, lấy một điếu xì gà trong hộp gỗ.
Cắt nó, đưa cho người đàn ông, rồi quẹt một que diêm hương bách mộc đưa đến.
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái, rồi ngậm điếu xì gà.
Phùng Thế Chân dập tắt lửa que diêm, đi đến bàn trà, rót một ly rượu Whisky Scotch, bỏ thêm đá rồi đem qua.
Mạnh Tự An tiếp nhận rượu, trong mắt mang theo ý cười, nhìn Phùng Thế Chân: "Thế nào rồi?"
Phùng Thế Chân nhướng mày khẽ cười, "Đương nhiên thành công.
Sau này, tôi sẽ dọn đến nhà Dung gia".
"Hoàng thị kia soi mói như vậy, sao cô có thể lọt vào mắt của bà ta?"
Phùng Thế Chân thong dong nói: "Nghe nói Dung gia Nhị phu nhân nhiều năm được sủng hạnh, gần đây có thai, huynh đệ lại làm ăn buôn bán với người nước ngoài.
Nhị phu nhân xuất thân là một nữ tử nghèo khổ, được Dung Định Khôn cưới làm thiếp.
Dung đại phu nhân này đăng tuyển Gia sư rõ ràng là đang muốn chọn một người vợ mới.
Tôi đến đó ăn mặc giản dị, lại có chút học thức.
Không sợ bà ấy không chọn tôi."
Mạnh Tự An nhả ra khói thuốc, nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Đã nhìn thấy Dung Định Khôn?"
Phùng Thế Chân lắc đầu, "Tiếp đãi tôi là Dung phu nhân Hoàng Thị, còn có một người đàn ông mà tôi không biết, gọi là Tú Thành gì đó".
"Dương Tú Thành".
Mạnh Tự An nói: "Là cháu họ của nhà mẹ đẻ Hoàng thị.
Sau khi tốt nghiệp đại học liền đi theo Dung Định Khôn làm việc, nhưng thật ra cũng có chút tài cán.
Dung Định Khôn trọng dụng anh ta, nhưng cũng không tín nhiệm quá nhiều, cũng không có ủy quyền cho anh ta.
Anh ta vẫn là người bên Dung phu nhân, thường xuyên ra vào Dung gia.
Cô vào Dung gia sau này sẽ thường cùng anh ta chạm mặt, nên lưu ý một chút."
Mạnh Tự An lại nhả một làn khói thuốc, rồi đứng lên.
Thân hình cao lớn đĩnh đạc, bả vai rộng lớn.
Đứng hướng ngược sáng, nhìn xuống.
Một gương mặt tràn ngập khí chất nam tính, đặc biệt ở những người đàn ông trưởng thành.
Phùng Thế Chân đáp một tiếng, có chút không được tự nhiên mà đưa đầu nghiêng qua.
Mạnh Tự An lại nói: "Cô đã qua được cửa ải thứ nhất, có một số việc mà cô cần phải lưu ý một chút.
Đi lấy tập tư liệu để trên đầu tủ.
Bên trong là một số tư liệu vì cô mà chuẩn bị".
Phùng Thế Chân làm theo.
Thư mục chứa một số tư liệu của Dung gia khá tường tận.
Quy mô sản nghiệp của Dung gia, tên của những người đứng đầu các bộ phận khác nhau, từng sinh thần bát tự lớn nhỏ trong Dung gia, các sở thích đơn giản, bối cảnh xuất thân của một số quản sự nhà Dung gia.
"Có cái này, anh còn cần tôi làm gì nữa?" Phùng Thế Chân lật xem thông tin, mỉm cười.
Ngoài ra, còn có hồ sơ chi tiết về thẩm mỹ viện nơi Dung phu nhân làm tóc, cửa hàng thời trang nơi bà làm quần áo và thậm chí thông tin của một bác sĩ tây y chuyên khám sản phụ khoa.
Mạnh Tự An không đề cập đến, nhưng khẳng định trong Dung gia còn người khác.
Bằng không những loại tài liệu riêng tư về phụ nữ, như thế này sao có thể tìm ra?
"Để cho cô vào đó, không phải vì tìm mấy tin tình báo này".
Mạnh Tự An khoanh chân dài, ngồi xuống ghế sô pha.
"Dựa vào thân phận gia sư, cô có thể tiếp cận từ chủ nhân đến người làm vườn.
Tôi muốn cô ẩn núp đợi lệnh, đến lúc đó nghe theo sự sắp xếp của tôi".
Phùng Thế Chân lật xem tư liệu, thấy mấy bức ảnh chụp của Dung đại phu nhân cùng với con gái đều có.
Ảnh chụp của Dung Định Khôn là nhiều nhất, có cắt băng khánh thành, có ảnh tham gia hội tiệc ăn mặc sang trọng chỉnh tề, dáng người cao lớn đĩnh đạc.
Ngược lại, trong hồ sơ của Dung Đại thiếu gia chỉ có một mảnh giấy mỏng, thậm chí không có một tấm ảnh.
"Còn thiếu tài liệu của Dung đại thiếu gia, sau này tự cô thu thập, bổ sung vào trong đó".
Mạnh Tự An nói: "Dung đại thiếu gia là con của Dung Định Khôn và vợ cả Đường thị.
Tình hình Đường gia những năm trước khá tốt.
Tuy nhiên, hiện tại anh rể lại trông cậy vào Dung Định Khôn để giúp đỡ.
Lại nói tiếp thật buồn cười.
Bên ngoài đều truyền Dung Định Khôn khắc thê, nói ông ta chuyên hút vận số nhà mẹ đẻ của vợ mình.
Hai nhà mẹ đẻ của vợ ông ta sau khi thành thân đều nhanh chóng kinh doanh sa sút".
"Dung đại thiếu gia được gửi đến học viện quân sự khi cậu ấy mới mười hai tuổi sao?", Phùng Thế Chân nhìn ghi chép trong tư liệu có chút kinh ngạc.
Tuổi này chẳng qua vẫn còn là đứa trẻ con.
"Dung gia đại thiếu cùng nhị thiếu khi còn nhỏ từng bị bắt cóc nhưng chỉ cứu được đứa lớn.
Cậu Hoàng lúc ấy vẫn là tham mưu bên cạnh Trương đại soái, Hoàng thị lại cả ngày khóc nháo, Dung Định Khôn đành phải đưa con trai lớn đi xa, lấy danh nghĩa là đi học viện quân sự để rèn luyện.
Nhưng lần đó đi một mạch hết chín năm.
Gần đây, Dung Gia Thượng mới về nhà được vài ngày, vẫn luôn ru rú trong nhà, người của tôi đều không có ảnh chụp của anh ta".
Hoàng thị sinh đôi một cặp long phượng, con trai chết trong tay bọn bắt cóc, lại đem con trai bà cả về nuôi dưỡng.
Dung Định Khôn còn có hai vợ lẽ, sinh cho ông ta ba cô con gái.
Phùng Thế Chân lẩm nhẩm tính, cảm thấy Dung Định Khôn trai gái có đủ.
Người ta hay nói người làm chuyện ác sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
Nhưng Dung Định Khôn sao lại không gặp báo ứng.
Mạnh Tự An lắc viên đá trong ly, khóe miệng tràn ngập ý cười trào phúng, "Vì lấy lòng vợ kế, con trai ruột còn đẩy đi, không màng tới, thì người khác làm thế nào để có được chân tình của ông ta?"
Anh bỗng nhớ tới chuyện gì, chân mày nhíu chặt, ánh mắt