Ngày tiếp theo vẫn là một ngày mưa.
Sáng sớm Phùng Thế Chân tới lớp học bổ túc nộp đơn từ chức, sau đó về nhà dọn hành lý.
Lúc Phùng gia có cháy lớn, Phùng Thế Chân còn đang ở trong ký túc xá của trường, vậy nên hơn phân nửa đồ dùng của cô vẫn thoát nạn.
Vì phụ giúp trong nhà, cô mang hết sườn xám và âu phục có chất liệu may tốt đi bán cho tiệm quần áo, bản thân chịu khó mặc tạm vài món đồ cũ.
Hôm qua tới Dung gia phỏng vấn, vì để lưu lại ấn tượng đặc biệt cho Dung phu nhân, cô mới mặc chiếc sườn xám duy nhất còn sót lại được làm từ lụa Dương Châu mới may năm ngoái này.
Phùng phu nhân vừa giúp con gái dọn đồ vừa than thở: "Ngày xưa con kiếm được tiền, đáng lý phải biết chừa chút tiền mà may cho bản thân mấy bộ đồ đẹp đẹp.
Chờ anh cả về, còn không cần phải vất vả thế này nữa."
Phùng Thế Chân đương nhiên sẽ không kể cho mẹ nghe tiền căn hậu quả chuyện cô vào Dung gia.
Cô trả lời: "Dung gia sẽ may quần áo cho gia sư, con cần gì phải tốn tiền vào việc này."
Cô đi tới án thư, viết một tờ quảng cáo cho thuê phòng, sau đó mang đi dán trước cửa.
Ăn cơm trưa xong liền có người tới bảo muốn thuê nhà.
Là một người đàn ông cường tráng, giới thiệu là làm khuân vác trong công ty thuốc lá, tên Mã Đại Quý.
Ánh mắt của anh ta hung tợn, nhưng lại hào phóng, cũng chả chê căn nhà này hẹp hòi chật chội, một lần thanh toán luôn nửa năm tiền thuê.
Phùng phu nhân vốn hơi sợ người đàn ông này, nhưng nể mặt đồng tiền, chỉ có thể đồng ý, dặn anh ta ngày mai hẵng chuyển vào.
Phùng Thế Chân tiễn khách ra cửa.
Lúc bốn bề vắng lặng, cô nói thầm với anh ta: "Cảm ơn Thất gia và đại ca, về sau phải làm phiền ngài quan tâm gia đình tôi rồi." Mã Đại Quý dùng ngón tay bị thuốc sợi hơ vàng nhéo viền mũ lưỡi trai: "Thất gia phân phó rồi, Phùng tiểu thư cứ yên tâm."
Mã Đại Quý như một con gấu đen vào thôn, nghêng ngang từ trong viện đi qua đi lại, phía dưới vạt áo hơi hất lên lộ ra lớp da vằn vện vết thương.
Các bác gái đang đóng đế giày trong viện sợ tới mức mặt mày xanh trắng, đám thiếu niên choai choai ngày xưa thích tụ tập hút thuốc cũng tự giác tản ra.
Phùng Thế Chân cảm thấy vô cùng yên tâm, biết ơn Mạnh Tự An sắp xếp cẩn thận.
Tới đêm thì hết mưa, ánh trăng bên ngoài len lỏi qua cửa sổ vào phòng, chiếu qua cửa sổ lên sàn nhà tạo thành những ô vuông.
Phùng Thế Chân gội đầu xong, lau tóc, để chân trần, đứng trong vùng sáng của ánh trăng, bên tai lại vang lên giai điệu du dương mơ hồ kia.
Phùng Thế Chân hơi sửng sốt, rũ tay xuống, nghiêng tai lắng nghe.
Âm nhạc lúc ẩn lúc hiện, giống như ảo giác vậy, quyến rũ, mời gọi, khiến tiếng lòng cô cũng dần cộng hưởng.
Tuỳ ý vắt khăn lên thành ghế dựa.
Phùng Thế Chân nhẹ nhàng nâng tay lên, vờ ôm một bờ vai vô hình, từ từ nhấc nhân, tiến một bước đầu tiên.
Khúc nhạc dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Cô nhắm mắt, khoé miệng vương nụ cười dịu dàng rất nhẹ, theo nhịp điệu, từng bước, lướt qua, xoay tròn....!Ánh trăng mềm mại như lớp lụa ôm trọn lấy cô, mang cô vào giấc mộng huyền ảo.
Trong giây phút xoay người về chỗ, một cánh tay ôm lấy vòng eo cô, thân thể ấm áp vững chãi dán chặt mạnh mẽ.
Phùng Thế Chân ngơ ngẩn mở mắt ra, tâm tư kích động, hơi thở rối loạn.
Thanh niên y phục trắng như tuyết, mặt mày như hoạ, cúi đầu nhìn nàng chăm chú, im lặng mím môi.
Một mùi hương tựa như hương trúc thanh nhã toả ra từ người đó, thấm sâu vào tâm khảm Phùng Thế Chân.
Bọn họ lại đứng giữa sân nhảy rực rỡ kia, ánh trăng như đã luyện tập trước, mặc sức tung bay xung quanh bọn họ.
Hai người bọn họ đứng giữa sân nhảy vắng vẻ, tiếp tục nhảy điệu Tango này.
Điệu nhảy này dường như không có điểm dừng, bọn họ cũng không biết mệt, cứ thế mà nhảy.
Bốn mắt nhìn nhau, yên lặng không nói gì, phảng phất như bị lãng quên trong dòng chảy thời gian.
Hôm sau, Phùng Thế Chân bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt đánh thức.
Cô cảm thấy cả cánh tay đều nhức mỏi, giống như thật sự khiêu vũ cả đêm vậy.
Dung gia nằm trong một con ngõ trên đường công quán Pháp Tô Giới, hàng xóm đều là nhà kiểu Tây, không phú thì cũng quý.
Dung gia ở cuối ngõ, diện tích hoa viên chiếm cực lớn, gần như chiếm cả nửa con phố.
Phùng Thế Chân dặn người kéo xe dừng ở chỗ cửa hông hôm nọ.
Người làm đã sớm được dặn dò, nhanh tay mang hành lý tới phòng cô, còn cô tới đại trạch chào hỏi Dung phu nhân trước.
Dung phu nhân đang chơi mạt chược với ba vị phu nhân khác.
Vừa nghe báo nữ gia sư được mời cho đại thiếu gia đã đến, các phu nhân tâm hữu linh tê (suy nghĩ giống nhau), mượn lúc xào lại bài, lục tục đứng dậy rửa tay, đều không vội ra về.
Phùng Thế Chân theo sau một quản gia đang bê mâm trái cây đi vào phòng khách, đứng trên thảm, cung kính cúi đầu chào Dung phu nhân.
Ánh mắt của các vị phu nhân kia như đèn pha của cảnh sát, quét sạch từ trên