Đến nửa đêm, Thần Nhứ dần dần tỉnh lại.
Mở mắt ra, xung quanh vẫn là một vùng tăm tối.
Nàng giật giật cần cổ cứng ngắc, lập tức cảm thấy một cơn đau thấu, không khỏi âm thầm hít khí lạnh.
Trong bóng đêm có một bàn tay đưa qua, vuốt trán nàng, dường như kiểm tra nàng có nóng lên không.
"Tỉnh rồi?"
Thần Nhứ dùng tay không bị thương nắm lấy tay Cảnh Hàm U, nhẹ giọng nói: "Khát, muốn uống nước."
Một nụ hôn dịu dàng hạ trên trán, sau đó là tiếng sột soạt, bên giường đã mất đi nhiệt độ vốn có.
Sau một khắc, ngọn nến được thắp lên.
Tia sáng tới đột ngột đâm nhói hai mắt Thần Nhứ, khiến nàng đưa tay che mắt lại.
Đợi một hồi, lúc nàng dần dần thích ứng với ánh sáng, Cảnh Hàm U đã bưng một chén nóng hổi đi tới, thế nhưng phân biệt từ mùi vị, nó tuyệt đối không phải nước hay trà.
Thấy Thần Nhứ cau mày, Cảnh Hàm U nói: "Thuốc nóng giảm đau, thái y nói lúc nàng dậy phải uống liền.
Khi nãy ta sai bọn họ hâm nóng trên lò đồng, bây giờ nàng tỉnh vừa đúng lúc.
Thái y bảo uống lúc còn nóng mới hữu hiệu."
Thần Nhứ hết cách, biết nhiều lời vô ích nên không thể làm gì ngoài giãy giụa ngồi dậy, vẻ mặt đau khổ uống thuốc.
"Thuốc này đắng quá!" Thần Nhứ cố hết sức mới không phun ra.
"Vậy à?" Cảnh Hàm U đặt chén thuốc lên bàn, xoay người lại lạnh nhạt nói: "Ta bảo thái y thêm nhiều hoàng liên * hơn."
* hoàng liên là một loại cây thuốc vị đắng, thuộc nhóm thảo dược quý giá
Thần Nhứ không nói gì nữa.
Nàng biết lần này Cảnh Hàm U nổi nóng.
Đối mặt với một người vô cùng tức giận, biện pháp tốt nhất là để cho chậm rãi nguôi giận rồi nói tiếp.
Hai người yên lặng ngồi một lúc, Cảnh Hàm U đột nhiên bảo: "Ngủ đi, nàng nên nghỉ ngơi nhiều." Sau đó đỡ nàng nằm xuống, mình cũng lên giường.
Thần Nhứ muốn ngủ nhưng không nhịn được mà nhìn người bên cạnh vài lần.
Cảnh Hàm U tuy đã nằm, thân thể vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.
Nhìn từ mặt bên, đường nét gương mặt có chút căng thẳng.
Thần Nhứ thở dài, "Chờ ngày mai ta thức dậy sẽ giải thích cho nàng.
Hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, có giận đến đâu cũng phải chú ý sức khỏe.
Cùng ta ngủ có được không?" Nàng vươn tay vuốt đôi mày chau của Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U nắm tay nàng, đặt ở trong miệng cắn một cái.
Nàng cắn cho thoả sức, một giọt máu rơi vào trong miệng, mùi vị như gỉ sắt lại làm cho nàng không kìm được mà mút vào.
Thần Nhứ chỉ đành chiều theo hành động trẻ con của nàng.
"Hết giận rồi? Đi ngủ, có được không?"
Vừa dứt lời, Thần Nhứ đã rơi vào lồng ngực ấm áp.
Cảnh Hàm U cẩn thận tránh vết thương của nàng nhưng cũng bá đạo mà ôm người thật chặt.
Một ngọn gió thổi tắt ngọn nến trên bàn, tất cả quay về bóng tối.
Ngày hôm sau, khi Thần Nhứ tỉnh lại, sắc trời đã sáng choang.
Khoảng giường cạnh nàng lạnh ngắt, thiết nghĩ Cảnh Hàm U đã dậy sớm ra ngoài.
Nàng định ngồi dậy thì Linh Âm bưng chậu đi vào, thấy nàng muốn dậy liền vội vàng thả chậu nước xuống nói: "Quận chúa chớ động đậy, cẩn thận thương tích!"
Thần Nhứ cũng không cậy mạnh, để Linh Âm hầu hạ mình rửa mặt.
"Hàm U ra khỏi thành rồi?"
Vẻ mặt Linh Âm kỳ lạ.
"Nhu Gia công chúa đang ở thư phòng ạ.
Ngài ấy nói người dậy thì trước tiên dùng bữa, ăn no mới có sức biện lý do dọa ngài ấy."
Thần Nhứ mở to hai mắt, "Linh Âm, hình như ta thật sự đắc tội nàng ấy rồi.
Ngươi nói ta nên làm gì?"
Vẻ mặt Linh Âm đau khổ, "Quận chúa, chuyện giữa người và Nhu Gia công chúa, nào có chỗ cho nô tỳ xen mồm vào.
Chỉ là phen này người thực sự làm bừa, thảo nào Nhu Gia công chúa trách người."
"Xem ra lần này ngươi cũng không đứng về phía ta." Nàng muốn lắc đầu nhưng lại nhớ đến vết thương của mình, chỉ đành thôi.
Ăn điểm tâm xong, Thần Nhứ muốn tới thư phòng gặp Cảnh Hàm U.
Nhưng chung quy là nàng đánh giá cao cơ thể của mình.
Nàng trúng độc chỉ vừa khỏi hẳn, vẫn chưa bù đắp thân thể hao tổn, lần này lại mất máu quá nhiều, khẽ nhúc nhích đã cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trời đất quay cuồng, làm Linh Âm sợ đến mức vội vàng giữ nàng trên giường.
"Quận chúa của nô tỳ, người đừng dọa nô tỳ mà."
Thần Nhứ nhắm hai mắt, cố gắng làm cho mình dễ chịu hơn ít.
"Được, ta không lộn xộn.
Ngươi đi lấy đồ vật ta bảo ngươi cất lại đây, phải là màu xanh lam."
Tay Linh Âm dừng lại, "Quận chúa người..."
"Đừng hỏi nhiều, ta tự có mục đích của ta.
Nhanh đi, đừng để người khác phát hiện."
Sau khi Linh Âm lấy thứ đồ nàng muốn và lui ra, nàng nằm trên giường một lúc thì phát hiện trong điện có thêm hơi thở quen thuộc, nàng biết đó là Cảnh Hàm U.
"Nếu như ta muốn lấy mạng Lục Lăng Hàn, lần này nàng có còn khuyên ta dừng tay không?" Giọng nói Cảnh Hàm U bình tĩnh trầm thấp, tựa hồ đã suy nghĩ rất lâu.
"Có." Thần Nhứ mở mắt ra, nhìn tơ máu trong mắt Cảnh Hàm U liền biết đêm qua nàng ngủ không ngon.
"Nàng ta là công chúa hòa thân, nàng không thể giết nàng ta."
"Vậy nàng muốn ta làm thế nào? Mục đích của nàng đến tột cùng là gì? Nói thẳng đi, đừng dùng cách thương tổn bản thân bắt ta nghe lời nữa.
Nàng không cần như vậy, chỉ cần nàng nói, ta sẽ giúp nàng." Thanh âm lạnh lẽo cứng rắn của Cảnh Hàm U rốt cuộc xuất hiện một chút tình cảm.
Nàng chỉ muốn bảo vệ người con gái của mình, chỉ vậy mà thôi.
Nhưng nữ tử này có dự định của riêng nàng ấy, không chịu nói, trái lại dùng khổ nhục kế tự thương tổn mình hết lần này đến lần khác, lăng trì trái tim nàng.
Thần Nhứ trầm mặc một hồi rồi thở dài.
"Hàm U, nàng cho rằng chuyện hôm qua là ta sắp đặt?"
Cảnh Hàm U không nói đúng sai.
"Ta chỉ biết rằng, với năng lực của nàng, cho dù không có nội lực cũng không nên bị thương nặng như thế.
Lục Lăng Hàn căn bản không thể bắn ra hai mũi tên trước mặt nàng, khả năng duy nhất chính là nàng nhường."
"Nàng nói đúng.
Nhưng nàng cho rằng ta muốn vậy sao? Nàng nói xem nếu ta không khuyên nhủ nàng, thật sự để nàng giết thái tử phi, hoàng hậu nương nương sẽ xử trí ta thế nào?" Thần Nhứ nở nụ cười tự giễu, "Và sẽ xử trí tộc nhân của ta thế nào?"
"Thì ra nàng đang lo lắng điều này." Cảnh Hàm U cuối cùng vẫn mềm lòng.
Lúc trước nàng đúng là rất tức giận, giận Lục Lăng Hàn được voi đòi tiên, cũng giận Thần Nhứ tự tổn thương mình.
Nàng đi qua ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt nhợt nhạt của Thần Nhứ, không nhịn được mà đưa tay chạm vào.
Thần Nhứ nghiêng đầu tránh tay nàng.
"Điều ta lo hơn xa cái này.
Nàng không hiểu nỗi đau của phận mất nước.
Nếu chỉ có mình ta thì màng gì sinh tử? Nhưng Dịch Già hoàng tộc của ta hơn trăm người đều là mạng, ta không thể không nghĩ cho bọn họ." Thần Nhứ