Thần Nhứ nghiêng người nằm cạnh Cảnh Hàm U, "Năm đó sư phụ đã nói hắn là một kỳ tài luyện võ.
Lúc đó thân thủ của hắn đã không kém ta.
Ba năm nay, hắn nhất định tiến bộ không ít, mà ba năm qua chúng ta làm được cái gì?" Nàng thở dài, "Dây dưa ái tình, vô tâm võ học.
Chẳng trách sư phụ tức giận, chúng ta thật sự phụ công ơn dạy dỗ của người."
Cảnh Hàm U không có gì để nói.
Thần Nhứ vẫn luôn ghi nhớ thân phận đệ tử lớn của Chưởng viện Phi Diệp Tân của mình, sau khi mất đi võ công đương nhiên rất đau lòng.
Nhưng cũng chính vì đó, dù phải liều mạng đắc tội sư phụ, nàng cũng bắt buộc phế võ công của Thần Nhứ.
"Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta không quan tâm gì cả." Cảnh Hàm U nắm tay nàng.
"Si nhân." Thần Nhứ sẵng giọng.
* "si" có một mặt nghĩa là ngốc, nhưng cũng có nghĩa là si mê, chìm đắm.
Dù Cảnh Hàm U cứng rắn chống đỡ thế nào, nàng đúng là bị nội thương không thể nghi ngờ.
Bởi vậy sau khi nghỉ ngơi xong nàng lập tức bị Thần Nhứ kéo lại điều tức nội lực, Thần Nhứ cũng nhân tiện viết một phương thuốc sai người qua thái y viện lấy thuốc.
Trần Tâm không tin tưởng Thần Nhứ, do dự không dám đi lấy.
Thần Nhứ nói: "Ta đương nhiên không biết trị những căn bệnh bình thường, thế nhưng nội thương ta vẫn hiểu một ít.
Những thuốc này dù không có hiệu quả thì cũng sẽ không hại nàng ấy.
Ngươi mau sai người đi lấy, thái y viện hỏi cứ nói là ta dùng."
Trần Tâm thấy nàng ngôn từ khẩn thiết, chỉ đành phái hạ nhân đi lấy thuốc nấu rồi bưng lên.
Bên này Cảnh Hàm U đã bắt đầu tự vận công chữa thương, sau khi vận mấy vòng, nàng rốt cuộc đưa được nội lực hỗn loạn trong cơ thể về lại đan điền.
"Mau uống thuốc." Thần Nhứ đưa chén thuốc, nhìn thấy Cảnh Hàm U uống sạch mới yên tâm.
"Nhìn dáng vẻ của nàng, nội thương không tính là nghiêm trọng.
Mấy ngày nay chú ý điều trị một hồi sẽ không có vấn đề.
Tuy vậy, ta vẫn khuyên nàng đến đại doanh Phi Vân Kỵ tìm quân y kiểm tra cẩn thận, mấy thứ này của ta chỉ có thể giải cơn cấp bách trước mắt."
Cảnh Hàm U cho rằng không cần thiết, nhưng không chịu được Thần Nhứ dông dài, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau liền đi đại doanh Phi Vân Kỵ.
Buổi trưa, Lâm Lang bưng một đĩa bánh ngọt đi vào.
"Như Sa vẫn chưa có tin tức ư?" Thần Nhứ đặt sách xuống, ngẩng đầu hỏi.
Bây giờ Lâm Lang và Linh Âm được phân công rất rõ ràng, Lâm Lang chủ yếu phụ trách truyền tin tức và thu xếp, Linh Âm thì phụ trách ẩm thực sinh hoạt thường ngày của Thần Nhứ.
Lâm Lang đáp: "Liễu tướng quân vừa truyền tin tức, đội buôn ngài ấy đi theo đã tiếp cận biên giới nước Phong.
Vì là đội buôn nên hành động khá chậm, ngài ấy nói quận chúa không nên gấp gáp."
Thần Nhứ chưa nói đúng sai.
"Lục Lăng Hàn gài người vào bên cạnh Lăng Lam, bằng không cô ta không dám can đảm như thế."
Lâm Lang suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi ra lời trong lòng, "Quận chúa, đây chung quy là chuyện của nước Phong, tại sao người lại để tâm như thế?"
Thần Nhứ đứng dậy, hoạt động nhẹ nhàng bả vai bị thương.
"Vết thương của ta chẳng lẽ là chịu không? Dù thế nào, Lục Lăng Hàn vẫn là An Hà công chúa của nước Phong.
Lăng Lam đã xin ta giữ mạng cho cô ta, món nợ này, ta đương nhiên phải tính cho nước Phong." Nàng xoay người, cười ngạo nghễ, "Cái mạng của An Hà công chúa chung quy phải có chút giá trị."
Lâm Lang xuất thân thế gia, đầu óc uyên thâm.
Nghe Thần Nhứ nói thế, cô lập tức rõ phong thư Thần Nhứ sai Liễu Như Sa gửi đi nhất định có rất nhiều điều bất thường.
"Khi hồi âm của Lăng Lam đến, hậu cung nước Lịch sẽ nổi gió." Thần Nhứ nhìn về phía Lâm Lang, cười như không cười.
Lâm Lang lập tức hiểu ý, "Quận chúa, người đang nói đến Tần tu viện ạ?"
Thần Nhứ lắc đầu, "Dù thế nào đi nữa, ta sẽ không động đến đứa nhỏ trong bụng Tần tu viện.
Chỉ là ta không muốn, người khác lại không chắc.
Ta xem ý tứ của hoàng hậu hẳn là muốn giữ đứa bé này, điều này thật ra là phúc của Tần tu viện.
Người ta nói tới là Hà mỹ nhân."
Lâm Lang hiểu rõ, "Nô tỳ rõ.
Quận chúa có muốn gặp Tuệ tiệp dư không ạ?"
"Với bộ dạng bây giờ của ta, gặp bà ấy dễ làm người hoài nghi." Nàng bảo Lâm Lang lấy hai mảnh khóa vàng từ trong ngăn kéo, "Đưa cái này đến lầu Khuynh Hương, nói là ta tặng Giác An công chúa."
Lầu Khuynh Hương.
Tuệ tiệp dư thấy Lâm Lang bèn rõ ý đồ đến.
Khoảng thời gian trước nghe nói Thần Nhứ bị bệnh không thể nào ra khỏi cung Vũ Yên, bà cũng rất quan tâm, dù gì vinh sủng tương lai của mình đều ở trên người Thần Nhứ.
"Xin Lâm Lang cô nương trở về nói với quận chúa, mọi việc bổn cung đều nghe quận chúa sắp xếp."
Lâm Lang cười cúi chào, "Tiệp dư nương nương là người có phúc."
Mấy ngày nay, vì bị thương nên Cảnh Hàm U rất ít xuất cung.
Quân y ở Phi Vân Kỵ kê đơn cho nàng, trùng hợp Thần Nhứ cũng phải uống thuốc mỗi ngày, hai người đồng bệnh tương liên *, đều ngâm mình bên trong ấm thuốc.
* gốc là "nan huynh nan đệ" (người cùng trong cảnh khổ) mà hai mẻ này cùng bệnh nên là =)))
"Nghe nói Đoan Thận công chúa sắp khởi hành.
Nàng đi đưa mấy lọ hương cao này giúp ta, công chúa là người đáng thương, mong rằng ngày sau có thể thuận buồm xuôi gió." Thần Nhứ nghe tin sứ đoàn nước Tiêu sắp về nước mà không khỏi thổn thức.
Cảnh Hàm U tới quán Lang Hoa.
Nàng giao đồ Thần Nhứ tặng cho Đoan Thận công chúa, "Sức khoẻ Thần Nhứ yếu ớt, không thể ra khỏi cung Vũ Yên.
Đây là quà cưới nàng ấy tặng nhị tỷ."
Dáng vẻ của Đoan Thận công chúa vô cùng bình tĩnh, nghe vậy cười nói: "Là muội ấy có lòng.
Nhu Gia, Thuận Ân quận chúa đối xử tốt với ta, ta đều nhớ kỹ.
Người mất nước như muội ấy sống trong hậu cung đã là gian nan đủ đường, chỉ có thể dựa dẫm vào chút lòng sủng ái của muội.
Một người tốt đẹp như muội ấy, muội phải biết quý trọng."
"Nhị tỷ yên tâm, Thần Nhứ là người của ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy." Cảnh Hàm U hiếm khi nói những lời này trước mặt các tỷ muội của nàng.
Đoan Thận công chúa gật đầu, "Nói thật, lúc trước ta cũng từng oán hận muội.
Muội là đích xuất công chúa, lại là đồ đệ của Phi Diệp Tân, mà ta..." Nàng dừng một chút, ung dung nói: "Sau đó tiếp xúc với Thần Nhứ nhiều hơn, ta cũng nghĩ thông.
Mỗi người có một số phận riêng, muội không hề làm gì sai, sự hờn giận của ta vốn là vô lý."
"Nhị tỷ..." Cảnh Hàm U không nghĩ tới Đoan Thận công chúa luôn luôn im ắng sẽ nói ra những câu như vậy.
"Muội và Thần Nhứ không