Lại một buổi sáng tỉnh dậy, Thần Nhứ mở mắt, còn hơi mơ màng. Ngoảnh đầu nhìn thấy bên cạnh đã trống không, đôi mắt mơ màng trong chốc lát đã tỉnh táo.
Nàng ôm chăn, nhưng cũng không ngồi dậy. Hôm qua nàng đưa bánh bột khoai môn qua bên kia, không biết có tác dụng gì không. Bây giờ mà ý tứ không thông thì thật sự rất bất lợi.
Đang nghĩ ngợi, trước mắt sáng bừng, màn giường đã bị ai vén lên. Cảnh Hàm U đứng bên giường: "Dậy rồi sao không nói gì? Ta đang chờ nàng cùng ăn sáng đấy."
"Hôm nay lại định xuất môn sao?" Thần Nhứ vừa hỏi vừa ngồi dậy. Cảnh Hàm U lấy y phục từ tay Tái Phúc, giúp nàng mặc vào.
"Tiết trời lạnh rồi, nàng cẩn thận một chút." Thấy Thần Nhứ mặc y phục xuống giường, nàng mới nói tiếp, "Hôm nay không có việc gì, ở trong cung với nàng."
"Ta muốn đến Hình dung quán một chuyến, nàng theo ta được không?" Tái Phúc đã cùng các cung nữ đi đến giúp nàng điểm trang.
Cảnh Hàm U hỏi: "Nàng muốn vẽ, ta sẽ cho người lấy vật dụng cần thiết, cần gì phải tự đi như vậy?"
Thần Nhứ nhìn Cảnh Hàm U qua gương đồng, thấy Cảnh Hàm U cũng đang nhìn mình: "Nàng coi như ta bị bí bách đi, muốn ra ngoài một chút." Thở nhẹ một hơi, nàng tiếp, "Nếu nàng không cho phép, vậy bỏ đi."
Sau khi dùng bữa sáng, hai người cùng đi đến Hình dung quán. Hình dung quán là họa quán của Hoàng cung. Nơi này có một nhóm thái giám đã được học vẽ, phụ trách vẽ cho các phi tần trong cung.
Cảnh Hàm U đến nơi, các thái giám hiển nhiên phải ra nghênh đón. Quản sự đứng đầu là một thái giám họ Phương. Phương Công công đã quá năm mươi, tóc hoa râm. Nhìn thấy Cảnh Hàm U, ông liền vội vàng bảo người cùng quỳ xuống hành lễ.
Cảnh Hàm U miễn lễ: "Phương Công công, hôm nay ta đến lấy họa cụ. Nơi này của ông có không?"
"Hồi Công chúa, phàm là họa cụ, trong Hình dung quán tất có. Chẳng hay Công chúa cần gì?" Phương Công công vừa nói vừa dẫn đoàn người vào trong.
Phòng chứa đồ có đủ giấy mực thuốc màu. Cảnh Hàm U quay đầu nhìn Thần Nhứ: "Nàng muốn lấy gì thì chọn đi."
Thần Nhứ gật đầu. Nàng đi qua một chút, thỉnh thoàng sẽ hỏi Phương Công công về chất lượng đồ vật trong tay, hỏi xuất xứ, vân vân... Phương Công công cũng nhất nhất đáp lại từng câu.
Sau khoảng nửa canh giờ, Thần Nhứ rốt cuộc cũng chọn xong họa cụ. Phương Công công lệnh cho tiểu thái giám dùng vải gói lại, đưa cho các cung nữ cầm. Đoàn người rời đi Hình dung quán.
"Tại sao đột nhiên nàng lại muốn vẽ?" Cảnh Hàm U cũng không nhớ rằng nàng có sở thích này.
"Là vì Giác An Công chúa muốn vẽ, cứ nài nỉ ta dạy nó. Nàng cũng biết ta không am hiểu việc này. Không luyện tập trước chẳng phải sẽ là trò cười cho người trong nghề sao?" Khi nhắc tới Giác An Công chúa, trong mắt Thần Nhứ đều là sự vui vẻ dịu dàng.
Cảnh Hàm U nhìn thấy vẻ tươi cười kia, chướng mắt: "Tại sao nàng lại đối xử với Giác An tốt như vậy?" Tốt đến mức làm nàng ghen.
Đôi mắt Thần Nhứ nhìn về khoảng đất trước mắt: "Bởi vì nó cũng đối xử tốt với ta." Giác An dường như là người duy nhất trong Hoàng cung này đối xử thật lòng với nàng. Cảnh Hàm U đối xử tốt với nàng, đó là để chiếm được nàng. Tuệ Tài nhân đối xử tốt với nàng, chẳng qua là để hỗ trợ nhau cùng thắng. Chỉ có Giác An Công chúa này là thật lòng thích nàng.
Cảnh Hàm U không nói nữa. Nàng lại phải chứng minh là mình thật lòng với Thần Nhứ.
Đằng trước có một tốp người đi qua. Cảnh Hàm U nhận ra người dẫn đầu là thái giám bên người Phụ hoàng, Phụng Ân. Phụng Ân cũng thấy các nàng, đi đến thi lễ: "Nô tài tham kiến Nhu Gia Công chúa, Thuận Ân Quận chúa."
Cảnh Hàm U miễn lễ: "Công công đây là đi đâu?" Nàng lúc này mới chú ý đến những người đằng sau Phụng Ân trên tay đang cầm khay, phía trên che lụa vàng, nhìn không thấy thứ bên trong. Đây rõ ràng là đi ban thưởng cho ai đó.
Phụng Ân cười nói: "Hồi bẩm Công chúa, Hoàng thượng vừa hạ chỉ phong Tuệ Tài nhân cung Vân Hòa lên làm Tiệp dư, nô tài đi truyền chỉ."
Thần Nhứ vẫn cúi đầu, nghe lời ấy, khóe miệng hơi cong lên một chút, khó mà phát hiện được.
Phụng Ân đi rồi, Cảnh Hàm U nhìn sang Thần Nhứ bên cạnh: "Tuệ Tài nhân tại sao bỗng dưng lại được thăng lên làm Tiệp dư?" Thời gian Tuệ Tài nhân vào cung cũng không coi là ngắn nữa, đã lâu không được thị tẩm, tại sao bỗng nhiên lại được Hoàng thượng nhớ đến? Nghĩ đến chuyện gần đây Thần Nhứ thường đến cung Vân Hòa dạy Giác An đọc sách, nếu nói việc này không liên quan gì đến Thần Nhứ, nàng không tin được.
Đối với câu chất vấn của Cảnh Hàm U, Thần Nhứ chẳng hề bối rối: "Nàng cho rằng chuyện này có liên quan đến ta?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Cảnh Hàm U tiến đến từng bước một, chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng.
Thần Nhứ cười đến mức thiên kiều bá mị: "Nàng phái người theo dõi ta, ta làm gì chẳng phải nàng cũng biết hết sao?" Tay nàng di từ cổ xuống đến vị trí trái tim: "Nếu nàng vẫn lo lắng, tại sao không thả ta đi?"
"Ta sợ nàng gieo gió gặt bão!" Cảnh Hàm U giữ chặt tay nàng, một phát kéo mạnh nàng vào trong lòng mình.
Thần Nhứ cũng không vội giãy giụa, ngẩng đầu lên, dung mạo xinh đẹp: "Nàng đã nói nàng sẽ che chở ta. Chẳng lẽ nàng muốn nuốt lời?"
Nếu như bây giờ là ở tẩm điện, Cảnh Hàm U chắc chắn sẽ đè nàng lên giường. Tiếc nỗi đây là ở ngoài, luôn luôn có người qua lại, hai người do dự ngay lúc này đã