Hai người đang ăn, ngoài cửa có tiếng bước chân lộn xộn. Không lâu sau, một đám người đi lên lầu, tiền hô hậu ủng mà vây quanh một người. Người này tuổi tác rõ ràng lớn hơn đám người chung quanh rất nhiều, đang vênh váo tự đắc mà hỏi: "Người đó ở đâu?"
Có người chỉ về bàn Thần Nhứ. Người kia nhìn qua, ánh mắt lập tức thay đổi. Gã tưởng rằng mình hoa mắt, liền dụi dụi mắt mà nhìn lại, đúng là Nhu Gia Công chúa. Gã lập tức quỳ rạp xuống đất: "Thuộc hạ Phó sứ Đoàn luyện - Mạnh Vân Sinh, tham kiến Nhu Gia Công chúa. Công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế."
Cảnh Hàm U vừa nhìn người này lại không nhận ra. Nghĩ rằng chỉ là một Phó sứ Đoàn luyện, cũng chẳng phải chức quan lớn gì, nàng không nhận ra cũng bình thường. Nhưng đã là người của Phi Vân Kỵ nhất định phải biết nàng là kẻ thống lĩnh.
"Mạnh Vân Sinh, ta cũng chẳng biết tự khi nào Phi Vân Kỵ của ta đã có hạng quan ỷ thế hiếp người như ngươi?"
Mạnh Vân Sinh bị dọa cho phát sợ. Cảnh Hàm U trị quân nghiêm ngặt có tiếng, nếu mà rơi vào tay người, mình không chết cũng sẽ bị lột da. Vì vậy gã vội vàng nói: "Công chúa minh giám, thuộc hạ cũng không rõ ràng việc này. Chẳng qua là do đứa cháu trai không nên thân kia của thuộc hạ giở trò, nói ở đây có gian tế nước Dịch. Thuộc hạ tin là thật, vậy nên mới đến đây."
Cảnh Hàm U còn chưa lên tiếng, Thần Nhứ đã nói: "Gian tế nước Dịch? Là chỉ ta à?"
Mạnh Vân Sinh nhìn thoáng qua Thần Nhứ, chỉ thấy vẻ đẹp bức người, nhưng chẳng biết là tiểu thư khuê các nào. Gã cũng không dám nhìn nữa, vội vã cúi đầu.
"Thần Nhứ, đừng làm rộn."
Mạnh Vân Sinh nghe được hai tiếng "Thần Nhứ" này, tức khắc rõ ràng. Vị mỹ nhân này chính là Di Mẫn Trấn quốc Công chúa của nước Dịch! Là một danh nhân tiếng tăm. Quả thật đúng như lời đồn, nàng đẹp như tiên sa.
"Mạnh Vân Sinh, nể tình ngươi vi phạm lần đầu, hôm nay ta không tính. Nhưng sau này nếu ta lại phát hiện ngươi ỷ thế hiếp người, ta sẽ giết ngươi hai tội quy về một. Ngươi rõ chưa?" Cảnh Hàm U để lộ phong thái người thống lĩnh Phi Vân Kỵ, vô cùng đáng sợ.
Mạnh Vân Sinh vội vã gật đầu: "Thuộc hạ biết tội rồi, tạ ơn Công chúa đã khai ân."
Cảnh Hàm U đứng dậy: "Nơi này xào xáo hai lần, đã đủ loạn rồi. Tất cả tổn thất ta sẽ bồi thường, ngươi ở lại giúp đỡ dọn dẹp đi."
"Dạ, dạ, Công chúa yên tâm. Thuộc hạ nhất định sẽ dọn dẹp." Mạnh Vân Sinh thấy Cảnh Hàm U hộ tống Thần Nhứ đi xuống lầu, lúc này mới mệt mỏi mà ngồi lên ghế.
"Cữu cữu, người vừa rồi thật sự là Nhu Gia Công chúa à?" Cháu trai của gã đi lại hỏi.
Mạnh Vân Sinh không nói thêm lời nào đã giơ tay cho cháu trai một bạt tai: "Mày cái thằng súc sinh! Tao suýt chút nữa bị mày hại chết đó biết không?"
Cháu trai bị một cái tát cũng không dám ho he gì, bụm mặt đi đến một bên mà buồn bực.
Ngồi trên xe ngựa, Thần Nhứ dường như hơi mệt mỏi. Nàng dựa đầu lên vai Cảnh Hàm U: "Cần gì phải làm lớn chuyện như thế? Cẩn thận Hoàng hậu Nương nương lại sẽ gọi nàng đến càm ràm."
"Nàng cũng biết?" Cảnh Hàm U đưa tay ôm eo của nàng, để nàng nhích lại gần mình hơn.
"Nàng muốn nói cho người nước Lịch biết rằng nàng bảo hộ ta thì cũng không nên dùng cách này. Hôm nay là ta gây chuyện, nhưng nàng không nên mặc ta gây chuyện như vậy." Trên mặt của nàng lại thêm vẻ u sầu, "Hoàng thượng thật sự có hạ chỉ như vậy sao?"
Cảnh Hàm U biết nàng đang nói đến lời của lão già hát rong. Cảnh Hàm U không muốn gạt nàng, gật đầu nói: "Ý chỉ là thật. Nhưng cũng chỉ là không cho phép hát ở trong tửu lâu, trà điếm. Nếu như là bí mật hát ở nhà, chúng ta sẽ không để ý."
"Nhất đán thân vi thần lỗ,
Thẩm yêu Phan mấn tiêu ma.
Tối thị thương hoàng từ miếu nhật,
Giáo phường do tấu biệt ly ca.
Huy lệ đối cung nga*."
Nàng ngân nga ngâm, thanh âm mềm dịu mà đau buồn, từng chữ đẫm máu, xuyên tim.
"Thần Nhứ!" Cảnh Hàm U vội vòng tay ôm chặt. Mối thù nước hận nhà không thể nào tránh khỏi giữa các nàng như một vết sẹo không bao giờ liền lại, chỉ cần chạm một cái đã đau như xát muối.
Tay của Thần Nhứ đột nhiên bịt chặt miệng Cảnh Hàm U. Nàng cười khanh khách lên: "Bức họa kia của ta, nàng có lẽ đã bảo tôi tớ ném đi rồi à?"
Cảnh Hàm U ngẩn ra, không hiểu làm sao chủ đề lại dời đến đây. Vòng tay đang ở trên eo lại ôm càng chặt.
"Nàng nghĩ rằng ta sẽ làm gì? Sẽ đụng chạm đến những kẻ khác?" Nàng ngẩng đầu, đã ngà ngà say, "Nàng cho rằng trừ nàng ra, ta sẽ để người khác chạm vào ta sao?"
"Thần Nhứ..." Cảnh Hàm U không kìm được trước sự ma sát như vậy, đưa nàng đặt hẳn ở trong buồng xe.
"A..." Thần Nhứ ngâm khẽ một tiếng. Sau đó môi của nàng bị chặn lại hoàn toàn.
Trần Tâm và Tái Phúc đang chạy cạnh xe ngựa không hẹn mà cùng nghe được tiếng động trong xe. Hai người đỏ mặt nhìn nhau, sau đó lắc đầu. Chủ nhân cũng thật là... Ôi, không thèm chọn thời gian địa điểm sao?
Thần Nhứ cảm thấy mê man. Nàng mới chỉ uống vài chén rượu, chưa đến mức say. Nhưng hiển nhiên rượu ở dân gian mạnh hơn, xộc thẳng lên đầu. Cảnh Hàm U làm gì nàng, nàng cũng không nhớ lắm. Tuy nhiên có lẽ cũng sẽ không làm chuyện gì khác.
Nàng mở mắt ra, thấy mình đã nằm trên giường ở tẩm điện. Mùi hương quen thuộc khiến nàng an tâm hơn một chút. Đầu không thấy đau, chắc là đã uống canh giải rượu rồi.
Nàng thấy khát, chống nửa người lên, vén màn. Tái Phúc đã đợi ở bên ngoài, vừa thấy động tĩnh trong màn đã vội vã ló đầu tới hỏi: "Quận chúa có gì phân phó?"
"Ta muốn uống nước." Giọng của Thần Nhứ có hơi khàn khàn.
Tái Phúc vội vàng rót một chén trà nóng đưa tới. Thần Nhứ uống hết chén trà mới thấy đỡ hơn. Vừa định ngồi dậy đã bị Tái Phúc ngăn lại.
"Quận chúa, Công chúa bảo người phải nằm trên giường nghỉ ngơi thêm."
Thần Nhứ mặt đỏ