Cảnh Đồng thân hình cao lớn, từ góc độ này của y nhìn sang vừa khéo có thể thấy cái cổ trắng ngần của Thần Nhứ và xương quai xanh hơi lộ ra. Phía dưới xương quai xanh có một vết đỏ như ẩn như hiện. Cảnh Đồng dày kinh nghiệm chuyện gió trăng, liếc mắt đã nhìn ra kia là vết hôn, tức thì nội tâm y hơi khó chịu. Nghĩ đến mỹ nhân trước mắt lại bị muội muội của mình khiến phải để lộ ra sự quyến rũ yêu mị này, y không kiềm chế được mà nuốt nước miếng.
Thần Nhứ thấy Cảnh Đồng một hồi lâu vẫn không nói gì mà chỉ nhìn mình chằm chằm cũng thấy bất thường: "Thái tử Điện hạ nếu không có gì bảo ban, Thần Nhứ cáo lui." Dứt lời cũng không chờ Cảnh Đồng phản ứng đã lập tức cùng Tái Phúc đi khỏi.
Tái Phúc theo sau lưng Thần Nhứ, đi thật xa mới mở miệng nói: "Quận chúa, nô tì thấy Thái tử Điện hạ..."
"Tái Phúc, trong cung không thể nói lung tung." Thần Nhứ kịp thời ngắt lời nàng.
"Vâng. Nô tì biết sai." Tái Phúc không dám nói gì nữa, cúi đầu theo Thần Nhứ về cung Vũ Yên.
Cảnh Hàm U vẫn chưa quay lại, Thần Nhứ ngồi một mình bên trong tẩm điện. Việc gặp được Cảnh Đồng hôm nay hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng. Mà thái độ của Cảnh Đồng với nàng không giống trước kia. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Thần Nhứ không hiểu. Nếu như Cảnh Đồng có ý gì với nàng, hà tất phải đợi đến bây giờ? Ngay từ khi ở nước Dịch đã có thể hành động. Nàng thân gánh sinh tử của cả một gia tộc, đương nhiên sẽ không phản kháng.
"Rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào?" Nếu quả thật đã chọc đến Cảnh Đồng, vậy thì sẽ có bất lợi thật lớn với nàng. Lại thêm một người ngấp nghé, không gian hoạt động trong cung của nàng sẽ càng hạn chế. Thêm nữa, Cảnh Đồng dù sao cũng là Thái tử, nếu thật sự so sánh thì Cảnh Hàm U chưa chắc đã là đối thủ. Vả lại... Cảnh Đồng còn là chồng của Mạc Ly. Mạc Ly lại hận nàng như vậy, nàng cũng không muốn sự thù hận này càng chồng chất thêm.
Lấy gương soi mình, nàng cũng không thấy mình khác trước đây chỗ nào. Nếu như nhất định muốn nói nàng đã thay đổi, vậy thì là do khí phách uy áp vạn dân lúc trước đã không còn. Đây là lẽ chắc chắn. Nàng của bây giờ nếu không có Cảnh Hàm U thương tiếc thì làm gì có không gian mà hoạt động. Đã là kẻ yếu thì sẽ luôn bị người xem nhẹ.
Khó thật! Cho dù là nàng cũng không kìm được mà than thở. Làm sao mới có thể qua mặt người giám thị mà gây dựng thế lực đầy? Chuyện này nàng đã suy nghĩ nhiều ngày, nghĩ đến đau hết cả đầu.
Lúc Cảnh Hàm U trở lại đã thấy Thần Nhứ cau mày nhìn thế cờ trên bàn.
"Mỗi lần chơi cờ nàng đều để cho mình sa vào chỗ chết." Nàng nói, đưa tay xáo loạn bàn cờ.
"Ôi!" Thần Nhứ đưa tay định cản, lại chậm nửa bước. Thế cờ đã loạn. Thần Nhứ thở dài, "Ân Khang Công chúa ổn chứ?"
Cảnh Hàm U nhận lấy chiếc khăn Trần Tâm đưa tới lau lau mặt: "Không bỏ được Phụ hoàng, Mẫu hậu. Không bỏ được huynh đệ tỷ muội. Dù sao cũng là đất khách quê người, biết đâu lần này đi sẽ không về được nữa."
Trong Thi Lam uyển, các tỷ muội một khi đã nói đến chuyện này liền không khỏi lau nước mắt. Không thể không nói, cuộc tụ hội một tuần một lần này của các công chúa quả thật hiệu quả. Chưa bàn đến việc tình cảm giữa các công chúa tốt hơn nhiều so với công chúa nước khác, ít nhất đã tốt hơn nước Dịch nhiều.
"Nhân sinh chính là vậy, tán tụ vô thường. Ân Khang Công chúa lần này gả đi, có lẽ nhị vị công chúa Đoan Thận và Minh Hiếu cũng sắp rồi. Nàng nếu như cũng lưu luyến như vậy, ngày sau có lẽ sẽ khóc đây." Thần Nhứ dịu dàng khuyên, vô cùng săn sóc.
Cảnh Hàm U đương nhiên hiểu đạo lý này. Nghĩ đến chuyện mình chung quy cũng phải gả đi hòa thân nơi phương xa, nàng chợt cảm thấy đời người vô vị. Nhưng nhìn nữ tử trước mặt, nàng lại cảm thấy vô luận con đường phía trước gian nan dường nào, vì người đó, nàng vẫn có thể bước tiếp.
"May mà bên ta có nàng." Nàng kéo tay Thần Nhứ, nâng lên miệng hôn một cái.
Thần Nhứ không nhúc nhích. Đôi mắt đang nhìn Thần Nhứ tràn đầy tình cảm dịu dàng, như nước, khiến nàng đắm chìm trong đó.
"Nếu như có một ngày ta rời khỏi nàng, nàng sẽ như thế nào?"
Ánh mắt Cảnh Hàm U lập tức lạnh lẽo: "Thần Nhứ, ta sẽ không để nàng rời đi."
"Nếu như là thân bất do kỷ thì sao?"
Cảnh Hàm U tức khắc cảnh giác lên: "Hôm nay nàng đã gặp ai?"
Thần Nhứ hạ mắt: "Thái tử Điện hạ."
Cảnh Hàm U nghe nói vậy đột nhiên trầm tĩnh lại: "Nàng yên tâm, huynh ấy không dám có ý gì với nàng."
Thần Nhứ khó hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không hỏi.
"Tin ta." Cảnh Hàm U ôm nàng vào lòng, "Ta có thể bảo vệ nàng."
Qua những lời này, Thần Nhứ đã đoán được nhất định giữa Cảnh Đồng và Cảnh Hàm U đã đạt được quan hệ đồng minh như thế nào. Âu cũng là chuyện thường tình. Hai người bọn họ sinh cùng một mẹ, vốn quan hệ cũng thân cận hơn người khác. Cảnh Hàm U nắm bốn vạn quân Phi Vân Kỵ trấn giữ kinh thành, chắc chắn là một luồng trợ lực rất lớn cho Cảnh Đồng. Một khi Cảnh Đồng còn muốn đăng cơ thì sẽ không trở mặt với Cảnh Hàm U, chí ít cũng không chỉ vì một nữ nhân mà xích mích