Quán Giai Nghi là nơi chuyên môn khoản đãi sứ giả ngoại quốc, một đoàn người của Phùng Nghiệp đang ở lại đây.
Là ngoại nam, hắn đương nhiên không thể ở trong hậu cung, nhưng mà hắn là cháu trai của Phùng quý phi, ngày thường thật ra thường xuyên ra vào hậu cung.
Bây giờ hắn đang ngắm hoa cúc nở rộ ở hậu hoa viên.
Đã là cuối thu, lá rụng đầy đất, hoa cúc nở khắp hậu hoa viên.
Giờ phút này cùng ở hậu hoa viên còn có Ân Khang công chúa.
Mấy ngày nay nàng cứ nghĩ về những lời hôm đó Thần Nhứ nói với nàng.
Bình tĩnh mà xem xét, nàng đương nhiên không muốn gả cho Phùng Nghiệp, nhưng nàng không có dũng khí từ chối hôn sự đã sớm định ra.
Trong lúc tâm phiền ý loạn, hôm nay nàng dẫn theo cung nữ Hiểu Vân ra giải sầu một chút, vừa lúc đụng phải Phùng Nghiệp.
Mấy ngày nay tâm trạng của Phùng Nghiệp cũng không tốt.
Hôm đó mắt thấy Thần Nhứ tự sát, nội tâm của hắn rất rung động.
Hắn cũng từng gặp qua nữ tử cương liệt, thế nhưng có thể làm hắn rung động giống Thần Nhứ thì chưa từng có.
Đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ vẻ khiêu khích trong mắt nàng khi trâm vàng cắm vào cổ, kia là dáng vẻ chỉ có hắn mới có thể nhìn ra.
Hắn không hiểu ý nghĩa của ánh mắt ấy, hắn chỉ biết mình không muốn lấy mạng của nữ tử này.
.
Truyện Điền Văn
Trong hậu hoa viên tuy trăm hoa đua nở, thế nhưng trong lòng trong mắt hắn chỉ có một đóa kiều hoa nọ.
Phải làm sao mới có thể hái tới tay? Mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều phương pháp, lại bị bản thân phủ định từng cái.
Không thể không nói, việc Thần Nhứ tự sát làm hắn rất cố kỵ.
Tình cờ gặp được Ân Khang công chúa phía trước, kỳ thật hai người đều có hơi xấu hổ, nhưng đã gặp rồi thì không có đạo lý quay đầu bước đi.
"Phùng Nghiệp bái kiến Ân Khang công chúa." Phùng Nghiệp chủ động tiến lên nói.
Ân Khang công chúa cũng hành lễ.
"Ân Khang bái kiến thái tử điện hạ nước Vân."
Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự né tránh trong mắt đối phương.
"Ta còn có việc, đành phải cáo lui với công chúa." Phùng Nghiệp nói xong cũng muốn đi.
Ân Khang công chúa lại bảo: "Thái tử điện hạ, chuyện của Thiển Bích, điện hạ không định cho Ân Khang một lời giải thích sao?"
Phùng Nghiệp dừng bước, cười nói: "Một nô tỳ mà thôi, công chúa cần gì nghiêm túc như vậy? Nếu công chúa muốn so đo thì chờ tới lúc đến nước Vân của ta, bổn điện hạ bồi thường cho người mười nữ nô, thế nào?"
Ân Khang công chúa nghiêm nghị đáp: "Điện hạ có bồi thường cho ta trăm người thì cũng có ích lợi gì đâu? Đều không phải Thiển Bích của ta."
Lúc này Phùng Nghiệp ngừng cười, "Ý của công chúa là..."
"Thiển Bích là cung nữ thiếp thân của ta, mà ta sẽ là thê tử của người.
Hành động lần này của điện hạ đã hại tính mạng của Thiển Bích, cũng làm mất mặt mũi của ta.
Điện hạ, vì sự hữu hảo của hai nước, ta có thể không truy cứu việc này, nhưng xin điện hạ hãy kiểm điểm hành vi của mình ở nước Lịch.
Nếu không ta sẽ mất mặt theo đấy." Ân Khang công chúa nói những lời này vô cùng không khách khí.
Nàng vốn còn chút do dự với việc hòa thân, hiện tại thấy thái độ của Phùng Nghiệp đối với cái chết của Thiển Bích, lửa nóng của nàng lập tức bùng cháy.
Phùng Nghiệp cười lạnh một tiếng, nhíu mày, "Không hổ là đại công chúa! Lại có tính tình lớn như thế đó.
Ân Khang công chúa, người đừng quên, người chỉ là một công chúa thứ xuất, mà ta lại là thái tử nước Vân.
Tương lai ta kế thừa hoàng vị, người sẽ là hoàng hậu.
Có thể trèo lên hôn sự này, chẳng lẽ công chúa còn có điều không hài lòng à?"
Ân Khang công chúa nắm chặt tay.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến nàng do dự.
Dựa vào xuất thân của nàng, có thể gả cho Phùng Nghiệp làm thái tử phi đã là lựa chọn vô cùng tốt.
Một khi trở thành hoàng hậu nước Vân, tất nhiên sẽ nở mày nở mặt trong chúng tỷ muội, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của người mẹ đã mất.
Thấy Ân Khang công chúa không nói câu nào, Phùng Nghiệp càng thêm kiêu ngạo.
"Công chúa, ta khuyên người nên thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Ta nói cái gì, làm cái gì ở nước Lịch không tới lượt người quản, trở về nước Lịch càng không tới lượt người.
Phu vi thê cương *, mong công chúa ghi nhớ." Hắn nói xong quay người định rời đi, lại cảm thấy một cơn gió xẹt qua mặt, để lại một vết thương nhỏ trên lỗ tai của hắn, nhỏ bé đến mức không chảy máu.
* phu vi thê cương: một mối quan hệ trong tam cương (quân vi thần cương, phụ vi tử cương, phu vi thê cương, nghĩa là "vua là giềng của bề tôi, cha là giềng của con, chồng là giềng của vợ").
Tam cương là thuật ngữ chỉ 3 mối quan hệ lớn giữa người với người trong xã hội, làm nền tảng cho trật tự phong kiến: vua - tôi, cha - con, chồng - vợ (cương là giềng lưới, sợi dây lớn của lưới giữ cho lưới được giăng ra).
Tam cương do Đổng Trọng Thư (đời Hán) đề ra, tuyệt đối hoá vị trí chính - phụ trong mỗi mối quan hệ.
Phùng Nghiệp sợ hãi biến sắc, quay đầu xem, thấy trên mặt đất chỉ là một chiếc lá, lúc này đã cắm vào đất.
Đây là loại võ công gì? Phùng Nghiệp quay đầu, liền thấy đôi mắt lạnh giá của Cảnh Hàm U.
"Nhu Gia..." Ân Khang công chúa cũng trông thấy Cảnh Hàm U, hơn nữa thấy lá cây kia xẹt qua lỗ tai Phùng Nghiệp.
Nàng thật sự bị dọa sợ, nếu lệch một chút thì đã là cổ rồi.
"Đại tỷ, tỷ không sao chứ?" Cảnh Hàm U đi tới, quan tâm hỏi.
Ân Khang công chúa lắc đầu, nói nhỏ: "Thân phận của hắn khác biệt, muội đừng gây chuyện."
"Ta biết." Ngoài miệng nói biết nhưng đôi mắt Cảnh Hàm U không hề nhân nhượng mà nhìn chằm chằm Phùng Nghiệp.
"Thái tử điện hạ, ở xa tới là khách, dù thế nào thì điện hạ cũng nên có dáng vẻ của khách, ta nói có đúng không?"
Đến bây giờ Phùng Nghiệp vẫn còn khó tin tưởng lá cây vừa rồi bay từ tay Cảnh Hàm U.
"Phi Diệp Trích Hoa, có thể đả thương người trong nháy mắt.
Người là đồ đệ của Phi Diệp Tân?"
Cảnh Hàm U cười lạnh một tiếng.
"Điện hạ kiến thức rộng rãi, đến Phi Diệp Trích Hoa cũng nhận ra, có thể thấy được quan hệ với Vân Dật công chúa rất tốt."
Vân Dật công chúa Phùng Tĩnh Tô chính là đệ tử của Giang sư phó ở thư viện Phi Diệp Tân, cũng là truyền nhân chính thống của Phi Diệp Trích Hoa.
Phùng Nghiệp không đáp, Phùng Tĩnh Tô là em gái của hắn nhưng không cùng một mẹ.
Quan hệ giữa hai người cũng không gần gũi, biết chiêu này đơn giản là một lần trong lúc vô tình nhìn thấy, sau đó hỏi thăm kết quả.
"Nhu Gia công chúa đánh lén ta là có ý như thế nào? Chẳng lẽ người không sợ ta bẩm báo hoàng thượng, nói người có ý đồ phá hỏng quan hệ hai nước?" Hiện tại Phùng Nghiệp đang làm khách, nếu xảy ra sự cố gì thì cũng là vấn đề của nước Lịch.
Nét mặt Cảnh Hàm U không thay đổi, "Thái tử điện hạ muốn thì cứ việc đi bẩm báo.
Nhưng có câu ta muốn nói rõ ràng, nếu người cáo trạng ta phá hư quan hệ của hai nước, ta đương nhiên không thể làm thái tử điện hạ thất vọng.
Bốn vạn Phi Vân Kỵ ngoài cung tùy thời đợi lệnh, trong cung, người trốn được Phi Diệp Trích Hoa của ta sao?"
Đây đương nhiên là uy hiếp rõ ràng nhất.
Vẻ mặt không quá nghiêm túc nãy giờ của Phùng Nghiệp thay đổi.
"Ngươi dám giết ta?"
Trả lời hắn là một quyền không chút chậm chạp của Cảnh Hàm U.
Phùng Nghiệp cũng