Thấy nụ cười của Thần Nhứ, Tái Phúc khẽ giật mình.
Nàng ta không rõ có phải là mình nhạy cảm hay không, chỉ là luôn cảm thấy ánh nhìn của Thần Nhứ hàm chứa ẩn ý.
Cộng thêm sắc mặt tái nhợt, môi đỏ kiều diễm của Thần Nhứ, trông càng khiến người ta kinh ngạc.
Quả nhiên, Thần Nhứ cũng không chịu được màu môi của mình, bảo Linh Âm lau son đi.
Nàng đưa bàn tay tinh tế vuốt môi son đỏ thắm, "Sợ là cả đời ta đều không dùng được màu sắc này."
Thần Nhứ xưa nay không thích màu chói mắt, nhất là loại màu đỏ thẫm này.
Nàng từng nói đùa, loại màu này nàng chỉ chịu tô khi gả đi.
Bây giờ nghĩ lại, mình đã không còn cơ hội mặc áo cưới.
"Quận chúa, thân thể người còn bệnh, về giường nghỉ ngơi đi ạ." Linh Âm chải búi tóc linh xà kế * đơn giản cho nàng, cài một cây trâm gỗ theo lời nàng.
* đây là linh xà kế (nguồn ảnh: bilibili)
Thần Nhứ lắc đầu.
"Lâu rồi không ra cửa, ta muốn đi ra ngoài một lát."
"Quận chúa!"
Lần này Tái Phúc và Linh Âm đều không đồng ý.
Thần Nhứ bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải nằm lên giường lần nữa.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu nghe nói Thần Nhứ bị người hạ độc, mấy ngày gần đây lại bệnh nặng, bà không khỏi lắc đầu.
"Cô ta thật ra rất biết chịu đựng, bị như vậy mà cũng không báo lên.
Độc kia… là Phùng quý phi hạ đúng không?"
Cung nữ thiếp thân Phụng Linh đáp: "Vâng ạ."
Hoàng hậu cười một tiếng.
"Thế chẳng phải bây giờ Phùng quý phi rất thất vọng?" Bà nhẹ nhàng bưng trà thơm vừa được đưa tới nhấp một ngụm, "Vậy xem ra giữ lại cô ta cũng có chỗ tốt.
Bổn cung thật không ngờ rằng cô ta có thể đối đầu với Phùng quý phi." Dừng một chút, bà nói tiếp: "Tuệ Tiệp dư là tân sủng, nghĩ đến không thoát khỏi liên can với Dịch Già Thần Nhứ, cho nên Phùng quý phi mới vội vã diệt trừ cô ta thế kia." Bà đặt chén trà xuống, thở dài.
"Bằng không đợi Nhu Gia trở về thì không dễ dàng ra tay nữa."
Giờ phút này Cảnh Hàm U đã bước lên lãnh thổ nước Lịch.
Tiến vào quốc thổ của mình, Cảnh Hàm U không cố kỵ nữa, một đường đốc thúc đội ngũ tùy hành cấp tốc tiến lên.
Lộ trình vốn cần nửa tháng, nàng mười ngày đã chạy về.
Hoàn thành trình tự thông lệ, nàng rốt cục về tới cung Vũ Yên.
Bụi bặm cả đường chưa tẩy rửa đã tiến vào tẩm điện, trông thấy Thần Nhứ ngồi bên giường mỉm cười nhìn nàng.
"Nàng cũng gầy."
Thế nhưng Cảnh Hàm U lại cười không nổi.
Trên đường lúc thì nghe nói Thần Nhứ bị bệnh, lúc thì nghe nói không có việc gì.
Bây giờ nhìn dáng vẻ gầy gò của Thần Nhứ, nàng cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.
"Nàng đã bảo mình không sao mà." Cảnh Hàm U một tay ôm Thần Nhứ vào lòng, cảm giác gầy hơn lúc mình đi rất nhiều.
"Không có gì đáng ngại thật mà.
Ta đây không phải khoẻ mạnh ư?" Thần Nhứ dịu dàng bảo.
Cảnh Hàm U ôm nàng thật chặt, chặt đến mức nàng thấy đau đớn, thế nhưng nàng không lên tiếng.
Cảm giác được trân trọng ấy chắc chỉ có Cảnh Hàm U có thể cho nàng.
Có đau đớn cũng là quý giá.
Ôm rất lâu, Cảnh Hàm U rốt cục phản ứng kịp, xoay người lập tức lệnh hạ nhân đi mời thái y.
"Nàng một đường vất vả.
Vì cứu ta mà bôn ba lâu như vậy, hiện tại nên nghỉ ngơi đàng hoàng." Thần Nhứ không hề đề cập tới bệnh của mình, chỉ đưa tay giúp nàng cởi áo ngoài.
Sao Cảnh Hàm U có thể để nàng làm được, kéo tay nàng cưỡng ép nằm trên giường.
"Nằm cho tốt, ta đã trở về, không cho phép nàng giày vò bản thân nữa."
Thái y rất nhanh đã đến, sau khi bắt mạch chỉ nói là gió lạnh nhập vào cơ thể, thời gian kéo dài hơi lâu nên tương đối khó giải quyết.
Thái y kê mấy đơn thuốc, Cảnh Hàm U vội vàng sai người đi nấu thuốc cho Thần Nhứ uống.
Thấy nàng yên tĩnh thiếp đi, bấy giờ mới thở phào một cái.
Trong thư phòng, Cảnh Hàm U nhìn Linh Âm đang quỳ trên mặt đất, "Ta biết rất rõ Thần Nhứ là hạng người gì.
Vô duyên vô cớ, nàng ấy sẽ không cho ngươi làm cung nữ thiếp thân của nàng ấy.
Ngươi và nàng ấy đến tột cùng có quan hệ gì?"
Linh Âm cúi đầu, giữ vững sự trầm mặc.
Cảnh Hàm U nhíu mày.
"Nếu ngươi là người Thần Nhứ bồi dưỡng thì ta cũng không bất ngờ.
Ta sẽ không dùng hình với ngươi, chỉ cần đuổi ngươi đi, phiền phức của ta sẽ biến mất."
Linh Âm vẫn không nói lời nào, nhưng hai tay của nàng lại siết chặt hơn.
Cảnh Hàm U không bỏ qua chi tiết đó, "Linh Âm, nếu ngươi muốn ở lại bên Thần Nhứ, tốt nhất hãy nói thật với ta.
Ta sẽ không đặt những kẻ không biết ngọn ngành bên người Thần Nhứ."
Linh Âm rốt cục ngẩng đầu, tựa như hạ quyết tâm to lớn nào đấy, chậm rãi thưa: "Công chúa, người có thể đuổi nô tỳ đi.
Nhưng xin người nhớ kỹ những lời người vừa nói, kẻ không biết ngọn ngành, xin đừng đặt bên người quận chúa."
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Ý ngươi là?"
Linh Âm lặng lẽ lấy hộp gỗ nhỏ từ trong tay áo, hai tay dâng lên.
Cảnh Hàm U mở ra xem, kết quả là một cái bánh ngọt đã mọc nấm mốc.
Nàng cau mày nhìn Linh Âm.
"Trong bánh có độc, quận chúa suýt đã trúng độc.
Công chúa, bánh ngọt này là phòng bếp nhỏ của chúng ta làm, độc kia…" Nàng không nói hết.
Cảnh Hàm U đậy nắp hộp, "Chuyện này ta sẽ điều tra, nhưng nó không liên quan tới việc Thần Nhứ cho ngươi ở lại."
"Vâng.
Quận chúa xin Đoan Thận công chúa ban ta cho ngài ấy là vì trước đó ta đã từng nói với ngài ấy một câu."
"Nói gì?"
Linh Âm nhìn thẳng vào Cảnh Hàm U, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Chú ý Tái Phúc."
Cảnh Hàm U biến sắc.
"Tái Phúc?"
"Nô tỳ biết chút y lý, lúc trước xem sắc mặt quận chúa tuy không nghiêm trọng, nhưng lại giống như có khí xanh trắng ẩn dưới da.
Đây là hiện tượng trúng độc.
Nô tỳ biết công chúa đối đãi quận chúa vô cùng tốt, quận chúa lại là người thông minh, thế thì còn ai có thể hạ độc mà khiến người không hay không biết?" Ánh mắt Linh Âm trong suốt, kiên định, không hề kiêng kỵ ánh nhìn dò xét của Cảnh Hàm U.
Nói đến đây, Cảnh Hàm U tự nhiên cũng hiểu.
Nếu Thần Nhứ thật sự trúng độc mà không nguy hiểm đến tính mạng, vậy tất nhiên là một loại độc mãn tính.
Đấy cần có người trường kỳ hạ độc, mà có thể làm được điều ấy chỉ có Tái Phúc.
Hơn nữa, vì thế mà nàng tiếp tục suy nghĩ, thậm chí đã nghĩ ra Tái Phúc là do ai phái đến.
"Ngươi là người của nhị tỷ, tại sao lại để ý Thần Nhứ như thế?" Ánh mắt hoài nghi vẫn rơi xuống người Linh Âm.
Linh Âm hít sâu một hơi, lời nói ra lại