"Mẫu hậu, nhi thần không đi Phi Diệp Tân thì sao phụ hoàng để nhi thần chưởng quản Phi Vân Kỵ được?" Cảnh Hàm U nháy mắt vài cái, vẻ mặt hoạt bát.
Hoàng hậu gật đầu.
"Cũng đúng.
Mọi thứ đều là phúc họa tương y *.
Hai năm nay nếu không có con chấp chưởng Phi Vân Kỵ trấn thủ kinh thành thì vị trí của thái tử cũng không thể vững chắc như thế." Nói cho cùng, bà vẫn phải phòng bị đứa con gái này một chút.
* Phúc họa tương y: Phúc họa nương tựa vào nhau, trong phúc có hoạ, trong hoạ có phúc
"Nhi thần là em cùng một mẹ với thái tử, đương nhiên phải mưu đồ ra sức vì huynh ấy.
Điều đó xin mẫu hậu yên tâm." Đây là điểm khác biệt giữa công chúa khác và nàng.
Nói tới đây, hoàng hậu cũng không tiện trách móc nặng nề gì nữa.
Cô con gái này tuy được mình yêu thương, nhưng tương lai con trai có thể thuận lợi leo lên hoàng vị mới là quan trọng nhất.
Cảnh Hàm U trở lại cung Vũ Yên, vào tẩm điện liền thấy ánh mắt dò hỏi của Thần Nhứ.
"Nàng lo lắng cho cô ta như vậy làm ta ghen đấy."
Sóng mắt Thần Nhứ lưu chuyển, cười nói: "Xem ra chuyện đã được giải quyết."
"Mẫu hậu giao việc này cho ta xử lý." Cảnh Hàm U nói đến đây, tay đã bị giữ chặt.
"Ta có thể đi thăm Mạc Ly không?" Thần Nhứ vội vàng hỏi.
Cảnh Hàm U nhíu mày, lần này thế nhưng thật sự ghen tị.
Cục Cung Chính - nơi chuyên giam giữ phi tần hoặc cung nữ thái giám phạm sai lầm trong hoàng cung.
Chỗ này luôn luôn khắc nghiệt, chưa từng ưu ái phi tần nào.
Thần Nhứ cùng Tái Phúc đến nhà giam, thấy được nữ tử tóc tai bù xù bị giam trong các gian tù lao khắp nơi.
"Quận chúa, mời qua đây." Cung nữ quản sự trông coi nhà giam đã có tuổi, gương mặt càng ác liệt hơn.
Thần Nhứ rốt cục đi tới nhà giam của Dịch Già Mạc Ly.
Nữ tử trong ngục cũng tóc tai bù xù, chỉ là cơ thể sạch sẽ hơn rất nhiều.
Nhìn ra chịu khổ là có, nhưng không ra tay độc ác.
Dịch Già Mạc Ly nghe tiếng động, ngẩng đầu, trông thấy Thần Nhứ quần áo chỉnh tề ngoài cửa, đôi mắt ánh lên vẻ cay nghiệt.
"Sao lại là ngươi?"
Thần Nhứ nhìn Tái Phúc một cái, Tái Phúc liền rời đi cùng cung nữ quản sự.
"Muội cho rằng ngoại trừ ta, còn có ai đến chốn này thăm muội?"
Câu nói này rõ ràng chọc giận Dịch Già Mạc Ly.
Nàng ta bỗng đứng dậy, vọt tới cửa phòng giam, cách hàng rào hét lớn: "Thái tử đâu? Thái tử điện hạ sẽ đến đón ta ra ngoài!"
Thần Nhứ lắc đầu, nét mặt thất vọng.
"Mạc Ly, muội xuất thân cung đình, vì cớ gì vẫn không hiểu đạo lý ấy? Muội cho rằng thái tử sẽ chống tội danh du chế cho muội ư? Đừng nói muội là người nước Dịch, coi như ngài ấy thực tình yêu thương muội, với thân phận địa vị của ngài ấy trước mắt, tránh hiềm nghi còn không kịp, sao có thể can thiệp vào vì muội?"
Dịch Già Mạc Ly ở lâu trong hoàng cung, sao lại không hiểu những đạo lý đó? Nhưng nàng khác với Thần Nhứ, nàng ta chỉ là một đứa bé bị cha mẹ chiều hư từ nhỏ.
Một cô gái yếu đuối như nàng ta, nếu không có nam nhân bảo hộ, làm sao sinh tồn trong hậu cung? Nàng ta không phải không hiểu, chỉ là không muốn hiểu mà thôi.
"Thái tử không tới cứu ta, vậy ngươi tới làm gì? Xem ta bị chê cười ư?" Dịch Già Mạc Ly đỏ cả vành mắt.
Lệ như trân châu đứt dòng rơi xuống, người nhìn mà đau lòng.
Thần Nhứ đưa tay lau nước mắt cho nàng ta, "Nếu ta muốn xem muội bị chê cười thì chỉ cần không làm gì, muội sẽ trở thành trò cười lớn nhất.
Muội muội ngốc, ta đương nhiên là đến cứu muội."
Cặp mắt của Dịch Già Mạc Ly trợn to, ngây ngốc nhìn nữ nhân trước mặt - nữ nhân vừa ra đời đã được đặt trên đầu mình.
Mình là công chúa được sủng ái nhất nước Dịch, thế nhưng có gì hữu dụng đâu? Nhắc tới nước Dịch, từ công khanh các quốc gia đến bách tính nước Dịch, người đầu tiên được nghĩ đến vĩnh viễn là Dịch Già Thần Nhứ.
Dịch Già Mạc Ly? Người nghe đều sẽ thấy lạ lẫm.
Nhưng nói nàng ta là em gái của Dịch Già Thần Nhứ, mọi người ngay lập tức hiểu ra.
Trong những năm tháng trưởng thành của Dịch Già Mạc Ly, vĩnh viễn có một bóng ma tên là Dịch Già Thần Nhứ phủ trên đầu nàng ta.
Cứ việc Thần Nhứ nhiều năm ở thư viện Phi Diệp Tân, rất ít khi về nước.
Nhưng sau khi nàng về nước, phụ hoàng đã lập tức phong nàng là Trấn quốc công chúa.
Thiên hạ ai không biết Trấn quốc công chúa là một công chúa vinh quang vô vàn, vậy tương đương tuyên bố với các nước, địa vị của công chúa này không thua bất kỳ hoàng tử nào.
Dịch Già Mạc Ly luôn tưởng rằng phong hiệu kia sẽ là của mình, bởi vì nàng ta là đứa con gái phụ hoàng thương yêu nhất, đứa con gái muốn sao sẽ không cho trăng.
"Ngươi thật sự chịu cứu ta?" Dịch Già Mạc Ly khó mà tin được.
Chuyện Liễu Nhi thất bại, nàng ta phái người ra cũng không tìm được người nhà Liễu Nhi để xử lý sạch sẽ.
Có thể thấy được đối phương đã moi ra Liễu Nhi, chỉ là có thể phát hiện ra nàng ta hay không vẫn là một ẩn số.
Cứ cho là Thần Nhứ không biết Liễu Nhi là nàng ta phái tới, nhưng chung quy nàng ta có tật giật mình, cảm thấy Thần Nhứ không có khả năng tới cứu mình.
"Ta là xem ở tình cảm của phụ hoàng và mẫu phi đã mất của muội mà cứu muội một lần nữa.
Nhưng muội phải biết, ở hoàng cung nước Lịch, điều ta có thể làm cũng không nhiều.
Nếu muội cứ tiếp tục tìm đường chết như vậy, sau này ta có muốn cứu muội cũng bất lực." Thần Nhứ thở dài, thò tay vào ngực áo lấy một vật cho nàng ta.
Dịch Già Mạc Ly nhận lấy rồi xem, đó là một vòng ngọc chế tác tinh xảo.
Dù nàng ta chỉ là thái tử trắc phi, nhưng thứ đồ trang sức này cũng không thiếu.
Cái Thần Nhứ cho lại là khác biệt.
Nàng ta nhớ rõ đây là lễ vật phụ hoàng tặng mình vào sinh thần năm mười ba tuổi.
Vòng ngọc vốn là một đôi, nàng ta tưởng niệm phụ hoàng, ngày thường chỉ mang một cái.
Về sau nước mất nhà tan, một cái khác đặt trong hộp trang sức cũng không tìm thấy nữa, mà cũng vì sống tốt trên đường đến nước Lịch hơn chút mà nàng ta đã hối lộ cho một sĩ quan cái trên tay mình.
"Một cung nữ trộm đi, bị ta nhìn thấy rồi đoạt lại.
Mạc Ly, muội là đoá hoa được nuôi dưỡng trong cung đình, hãy làm thái tử trắc phi của muội cho tốt, bảo vệ tính mạng của mình.
Đấy mới là không phụ lòng phụ hoàng trên trời có linh." Thần Nhứ đã nói hết lời, không muốn ở lại thêm, xoay người rời đi.
"Đại tỷ!" Dịch Già Mạc Ly gọi nàng.
Thần Nhứ quay đầu, nhìn nàng ta, không nói