Từ đêm đó trở đi, quan hệ của Thần Nhứ và Cảnh Hàm U dường như thân mật hơn một chút.
Hai người vốn đã vô cùng khắng khít, có điều trong lòng đều phòng bị đối phương.
Đêm ấy thề non hẹn biển làm các nàng đều say mê trong đó, không muốn tỉnh lại đối diện với những phân tranh ngăn cách giữa hai người nữa.
Là phóng túng ư? Hai người đều rất rõ ràng, nhưng vẫn muốn tiếp tục phóng túng.
"Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu.
Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu? Túc phong lưu.
[1]" Thư phòng cung Vũ Yên truyền ra giọng nói của Thần Nhứ.
Cảnh Hàm U cười, "Năm đó ta vào thư viện cũng là ngày xuân, lần đầu tiên đã trông thấy nàng đứng ở nơi xa xa, quả nhiên là đủ phong lưu."
"Bây giờ nàng nói thế nào cũng được." Thần Nhứ vừa nói vừa viết gì đó trên giấy, đóng kín phong thư rồi gọi Tái Phúc đến.
"Đi cung Đức Xương đưa cho trắc phi thái tử."
"Vâng." Tái Phúc cầm thư ra ngoài.
"Cô ta tìm nàng?" Người Cảnh Hàm U hỏi chính là Dịch Già Mạc Ly.
Thần Nhứ gật đầu.
"Mạc Ly hỏi ta chuyện sắc phong kế thái tử phi."
"Hửm?" Cảnh Hàm U cảm thấy hứng thú nhíu mày, "Cô ta muốn lên làm chính thất?"
"Muội ấy vẫn biết vị trí của bản thân mình, chỉ là hỏi ta nếu thái tử hỏi, muội ấy phải trả lời thế nào mới tốt." Thần Nhứ hít mũi một cái.
Không khí hiện nay ngày càng ấm áp, nàng lại bị cảm, nếu không Cảnh Hàm U cũng sẽ không bỏ công sự mà ở lại bên nàng.
Bàn tay ấm áp của Cảnh Hàm U tới, "Sớm bảo nàng về giường nằm đi, nàng lại muốn đến thư phòng.
Xem tay đây này, lạnh buốt rồi."
Trước đó Thần Nhứ cũng không thấy vậy, nghe nàng nói thế, lập tức cảm thấy tay lạnh đến khó chịu, dứt khoát đưa bàn tay vào vạt áo Cảnh Hàm U.
Cảnh Hàm U nhìn động tác trẻ con của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nghe nói sứ thần nước Phong đến."
"Hôm qua mới đến.
Tin tức của nàng thật ra nhanh nhạy." Cảnh Hàm U dứt khoát kéo nàng vào lòng, như vậy có thể ấm áp hơn ít.
"Hôm qua đi đến chỗ Ân Khang công chúa nghe nói." Mấy bữa nay hầu như Thần Nhứ không ở cung Vũ Yên suốt ngày.
Địa điểm đi qua vô cùng cố định: uyển Thi Lam của Ân Khang công chúa, quán Lang Hoa của Đoan Thận công chúa, còn có lầu Khuynh Hương của Tuệ tiệp dư.
Ban đầu hoàng hậu khá phản đối Thần Nhứ kết giao với công chúa, nhưng về sau thấy Thần Nhứ chỉ bầu bạn với Ân Khang và Đoan Thận, địa vị mẹ đẻ của hai người này đều không cao, cũng chẳng thể thừa cơ gì, lúc này mới không ngăn cấm nữa.
"Hôm trước chuyện trò gì với đại tỷ?" Cảnh Hàm U tựa như lơ đãng mà hỏi, trên thực tế lại rất ghen.
"Nghe nói hoàng thượng muốn hứa gả ngài ấy cho hoàng tử nước Phong.
Lần này sứ giả nước Phong đến chính là vì việc này." Tay Thần Nhứ vuốt vuốt mái tóc dài của Cảnh Hàm U, vẻ mặt việc không liên quan đến mình.
Cảnh Hàm U gật đầu.
"Ta cũng nghe mẫu hậu nói có quyết định này.
Người được chọn là tam hoàng tử Lục Dật Hiên của nước Phong.
À, Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam của nước Phong cũng sắp rời khỏi thư viện rồi nhỉ?"
"Lăng Lam là đồ đệ của Tạ sư phó, nếu phải so chiêu, nàng có chắc thắng không?" Thần Nhứ bày vẻ xem kịch vui.
Cảnh Hàm U mím chặt môi từ chối cho ý kiến, bởi vì nàng không nắm chắc.
Tuy nàng là đệ tử chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân, nhưng những sư phó khác của Phi Diệp Tân cũng đều thân mang tuyệt kỹ, không thể khinh thường ai cả.
Nếu nói người giỏi võ công nhất trong chúng đệ tử Phi Diệp Tân thì đúng là nữ tử trước mặt.
Đáng tiếc, bây giờ rốt cuộc không thấy nàng xuất chiêu nữa.
Đối với chuyện phế nội lực của Thần Nhứ, Cảnh Hàm U chưa từng hối hận.
Chỉ là có khi nhìn thấy thân thể Thần Nhứ suy yếu, thường xuyên bệnh tật quấn thân, nàng khó tránh khỏi đau lòng.
"Lúc trước sớm chiều cạnh bên, tình cảm đồng môn học nghệ, bây giờ cũng đều phai nhạt.
Thế sự đổi dời, lòng người dễ biến, ai!" Nhớ lại sinh hoạt ở thư viện, cho đến nay Thần Nhứ vẫn cảm thấy đó là thời gian vui sướng nhất đời mình.
Chúng nữ tử tập văn luyện võ, học tập các loại kỹ nghệ, dù vất vả nhưng có rất nhiều niềm vui.
Tại Phi Diệp Tân, các nàng đều quên hết thân phận công chúa của mình, chỉ là một học sinh bình thường trong thư viện.
Thế nhưng một khi trở lại đất nước của mình, các nàng đều phải khôi phục thân phận công chúa, như vậy đồng nghĩa với phải gánh vác trách nhiệm của công chúa, đi tha hương nơi đất khách quê người, hòa thân gả xa.
Lời này đưa tới tâm sự của Cảnh Hàm U.
Nàng đã trải qua nỗi tiếc than lòng người dễ biến sớm hơn, nhiều hơn cả Thần Nhứ.
Ngay lúc Thần Nhứ rời khỏi thư viện, nàng liền cảm thấy không thích ứng cực độ.
Người vốn nằm trong tầm mắt của mình đột nhiên biến mất, mình thường sẽ có chút động tác theo thói quen, làm ra mới phát hiện người ở bên cạnh mình đã đi rồi.
Loại chênh lệch ấy gần như bức điên nàng rồi.
Về sau nàng cũng trở về nước của mình, nhưng niềm nhớ nhung kia vẫn không dịu đi, ngược lại càng ngày càng tăng.
Nàng điên rồi, nên mới đề nghị phụ hoàng đánh chiếm nước Dịch.
Nàng rõ ràng, với bản lĩnh của Thần Nhứ, lại cho thêm thời gian mấy năm, nước Dịch vốn mục nát không chịu nổi sẽ quật khởi một lần nữa, mà nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội chiếm hữu Thần Nhứ.
"Nàng đang nghĩ gì?" Thần Nhứ chú ý nàng ngây người, ngẩng đầu hỏi.
"Đang nghĩ về nàng và ta.
Còn tốt, chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau." Môi Cảnh Hàm U nhẹ nhàng hôn lên mặt Thần Nhứ.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, che khuất tổn thương nơi đáy mắt.
Cái giá để được ở bên cạnh nhau thực sự quá lớn.
Sứ thần nước Phong cuối cùng đã thành thông gia với nước Lịch.
Vì thế hai nước còn ký kết một loạt hiệp nghị, hỗ trợ biên cảnh, cùng tiến cùng lui vân vân, hoàng đế do đó rất vui sướng.
Vì sợ đêm dài lắm mộng, hai bên ước định một tháng sau nước Phong sẽ phái người tới đón cưới n Khang công chúa.
Hôn sự vốn bị gián đoạn vì cái chết của thái tử nước Vân Phùng Nghiệp lại khua chiêng gõ trống chuẩn bị, cùng lúc chuẩn bị còn có nghi thức sắc phong thái tử chính phi.
Thái tử phi trước qua đời, đương nhiên phải sắc phong thái tử phi mới.
Bởi thế các trắc phi của thái tử đều đấu đá trong tối ngoài sáng, đều ra chiêu độc.
Lần này cuối cùng Dịch Già Mạc Ly đã có kinh nghiệm, biết mình mang thân phận người nước Dịch thì không có khả năng lên làm chính phi, cho nên ngược lại là người an ổn nhất.
Thái tử vốn đã phải trợ giúp hoàng đế xử lý triều chính, trở lại cung Đức Xương lại nhìn thấy mấy trắc phi mưu tính tâm cơ, huyên náo không sống yên ổn, chợt cảm thấy nhức đầu.
Chỉ có ở chỗ Dịch Già Mạc Ly mới có được một lúc an bình.
"Các nàng ấy đều tranh, tại sao nàng lại không tranh?" Sau sự việc du chế, đây là lần thứ nhất thái tử ngủ lại chỗ Dịch Già Mạc Ly.
Mạc Ly dịu dàng ôm đầu thái tử, khiến hắn hưởng thụ không ít.
"Bọn họ tranh tất nhiên có đạo lý của tranh.
Thần thiếp không tranh, cũng có đạo lý của không tranh."
Thái tử