Thần Nhứ ở trong ngực Cảnh Hàm U khẽ mỉm cười.
Lục Lăng Hàn đi nước cờ này rất tốt, không những bại lộ chính mình mà còn cho nàng cơ hội ly gián nước Lịch và nước Phong.
Uyển Thụy Trân.
Đoá hoa trong tay Minh Hiếu công chúa đã bị nàng ta bứt nát.
Gương mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng.
"Minh Hiếu, con làm cái gì vậy?" Hứa chiêu viện đi tới liền thấy cảnh tượng đó.
Minh Hiếu công chúa hành lễ với bà, cảm xúc bình phục không ít.
"Mẫu phi, nhi thần không nghĩ tới Thuận Ân quận chúa phúc lớn mạng lớn như vậy."
Hứa chiêu viện cười cười, "Quận chúa là một đứa trẻ đáng thương, xem ra ông trời rốt cuộc thương xót cho cô ấy rồi."
"Ông trời thương xót cho nàng ta, nhưng sao lại không thương xót cho chúng ta?" Minh Hiếu công chúa thì thào.
Hứa chiêu viện nhíu mày, "Minh Hiếu, gần đây con hơi khác lạ, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Con không thể nói với mẹ ư?"
Minh Hiếu công chúa xoay người, cười cười, "Không sao đâu ạ, chỉ là chứng kiến đại tỷ lấy chồng xa, Thuận Ân quận chúa lại gặp chuyện như thế, con lo lắng cho bọn họ thôi."
"Từ nhỏ con đã là một đứa bé hiền lành.
Nhưng mà con đừng chỉ nghĩ cho người khác, mẹ nghe hoàng hậu nói vào Đoan Ngọ hôn sự của Đoan Thận công chúa sẽ được chuẩn bị.
Tiếp theo chính là con đó." Hứa chiêu viện chỉ có đứa con gái này, nghĩ tới nữ nhi sắp phải xuất giá, thoáng chốc vì đó mà đau buồn.
"Mẫu phi, người đừng buồn bã.
Chuyện xuất giá của con gái sớm nhất cũng là sang năm, người yên tâm, con gái sẽ tranh thủ." Minh Hiếu công chúa lau nước mắt cho Hứa chiêu viện.
Hứa chiêu viện lắc đầu, "Đứa nhỏ ngốc, mẹ chỉ có một đứa con gái là con.
Chỉ cần sau này con sống hạnh phúc, mẹ đã mãn nguyện rồi." Bà đưa tay vuốt tóc dài của nữ nhi, "Tháng năm trong cung đằng đẵng cô tịch, mẹ vốn muốn gả con vào gia đình bình thường.
Dẫu không có cơm ngon áo đẹp nhưng lại được trải nghiệm sự thanh thản vui vẻ của vợ chồng bình thường.
Đáng tiếc thay! Phụ hoàng của con tài cao chí lớn, có ý với thiên hạ.
Chúng công chúa nhất định phải hoà thân, kết thân các nước."
Hứa chiêu viện sống luôn hết lòng tuân thủ đạo trung dung *, ở trong cung không mê hoặc quân thượng tranh sủng, không lập bang kết phái.
Bà tiến cung gần hai mươi năm mới đứng ở vị trí chiêu viện như bây giờ, nhưng cũng chẳng có gì là không cam lòng.
Chỉ có với đứa con gái này là khác, bà từng muốn đi cầu hoàng thượng, đáng tiếc đến Nhu Gia công chúa do hoàng hậu sinh ra cũng phải đi hòa thân, bà không có dũng khí biện luận.
* đạo trung dung: Đạo Trung dung là cảnh giới cao nhất mà Nho gia truy cầu đạt được.
Nhà Nho Chu Hy đời Tống lý giải rằng: “Không thiên vị là Trung, không thay đổi là Dung”, “Người theo Trung dung, không thiên vị không ỷ lại, không quá đi cũng không thiếu đi.
Dung – cũng là bình thường”.
"Mẫu phi, người không cần phải lo lắng, cho dù phải lấy chồng ở nước khác, con cũng sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình."
Hứa chiêu viện đi rồi, Minh Hiếu công chúa oán hận quẳng chén trà trên bàn.
"Dịch Già Thần Nhứ đến tột cùng là thuyết phục hoàng hậu nương nương thế nào? Vì cớ gì mà Nhu Gia chưa ra mặt chuyện đã được giải quyết?"
Tương tự Thần Nhứ, Minh Hiếu công chúa nghe hết chuyện xong cũng định lợi dụng việc này để ra tay.
Nhưng khác với Thần Nhứ có ý đồ phá hỏng quan hệ giữa nước Lịch và nước Phong, mục đích của nàng ta là Cảnh Hàm U.
Trước đó Thần Nhứ phân tích với Cảnh Hàm U không sai, Minh Hiếu công chúa đúng là tính lật đổ Phùng quý phi để mẹ mình được tấn phong làm phi, thế thì nàng ta có thể tranh xuất thân tốt hơn cho mình trước khi gả đi.
Đáng tiếc Phùng quý phi không ngã, mà mẹ của nàng ta cũng hoàn toàn không có ý tranh vị.
Rơi vào đường cùng, nàng ta đành phải đổi cách khác, nếu xuất thân của mình không thăng nổi, vậy thì dìm xuất thân của người khác cũng là cách để mình cao hơn.
Trong ba vị công chúa Đức Ninh, Nhu Gia, Phong Thành, xuất thân tốt nhất đương nhiên phải gọi tên Cảnh Hàm U.
Quan trọng hơn, tay Cảnh Hàm U nắm binh quyền.
Đúng như Thần Nhứ phân tích, đây là một con dao hai lưỡi.
Hiện giờ Minh Hiếu công chúa định lợi dụng con dao này chèn ép Cảnh Hàm U.
Về phần Đức Ninh và Phong Thành, nói thật nàng ta hoàn toàn không để vào mắt.
Chuyện cung Đức Xương trúng độc vốn là một cơ hội tuyệt hảo, đáng tiếc bị Thần Nhứ phá hủy.
"Xem ra đối phó cô trước là đúng." Minh Hiếu công chúa thì thầm.
Cung Đức Xương.
Dịch Già Mạc Ly vốn bị giam rất nhanh đã được thả ra, mà người bị hại Lục Lăng Hàn và ba trắc phi khác sau khi được giải độc lại bị đưa đến cung Đoan Hoa.
Nửa ngày sau, một cung nữ hồi môn của Lục Lăng Hàn bị định tội.
Tội danh là cô ta dùng tay dính nước cây gai đụng vào chén trà nên mới dẫn đến sự kiện trúng độc này.
Cung nữ đó lập tức bị lôi xuống đánh trượng đến chết, Lục Lăng Hàn và ba trắc phi khác thấy mà sợ hãi không thôi.
"Nô tài kia chết có hơi oan uổng.
Nhưng ai bảo cô ta làm việc không cẩn thận đây? Xem nhẹ đồ vật của các chủ tử như vậy, dù là vô ý phạm lỗi cũng không khoan thứ được.
Thái tử phi, cô nói có đúng không?" Hoàng hậu mặt mày tươi cười hỏi Lục Lăng Hàn.
Cung nữ nọ thế nhưng là tâm phúc của Lục Lăng Hàn, bằng không sẽ chẳng theo ả đến nước Lịch.
Lúc này ả đau lòng còn chưa kịp, nhưng lại phải vội vàng phụ hoạ câu hỏi thâm ý của hoàng hậu: "Mẫu hậu nói đúng.
Là nha đầu đó ngu xuẩn, chết chưa hết tội."
Hoàng hậu gật đầu, nhìn bốn người rồi nói: "Thái tử là thái tử của một nước.
Các cô đều là thê thiếp của thái tử, tất nhiên phải đồng tâm hiệp lực, hầu hạ thái tử cho tốt, làm tròn phận thê thiếp.
Lần này trúng độc các cô cũng coi như tai bay vạ gió, bổn cung thưởng cho các cô mấy món đồ chơi nhỏ, coi như an ủi."
Hoàng hậu khoát tay, Phụng Linh dẫn theo các cung nữ đưa những thứ đồ đã chuẩn bị trước đến trước mặt mỗi người.
Đám người xem xét, là một chuỗi phật châu.
Đồ hoàng hậu ban tất nhiên là tốt.
Bọn người tạ ơn, ra khỏi cung Đoan Hoa.
Bây giờ Lục Lăng Hàn mới được trải nghiệm cảm giác thoát nạn, quay đầu trông ba trắc phi sau lưng, nhất thời lười nói lời xã giao gì đó.
Phen này mình bày mưu hãm hại Thần Nhứ không thành, còn mất một tâm phúc, thật sự là thất bại.
Cung Vũ Yên.
Buổi sáng, Thần Nhứ vừa dậy, Linh Âm đã bẩm báo: "Quận chúa, tảo triều liền có tin tức truyền đến, hoàng thượng hạ lệnh thả hầu gia."
Thần Nhứ thở hắt.
"Đây cũng là một tin tốt.
Chuẩn bị một chút, ta muốn đi quán Lang Hoa."
Hôm nay Cảnh Hàm U không xuất cung, chỉ có điều sáng sớm nàng đi thỉnh an hoàng hậu xong, trở về không thấy Thần Nhứ, hỏi cung nhân mới biết Thần Nhứ đến quán Lang Hoa của Đoan Thận công chúa.
Thời tiết đã