"Ta muốn xin phép nàng cho ta ra ngoài cung đi thăm tộc nhân." Thần Nhứ ra cung không dễ.
Trong khoảng thời gian này vì chuyện trình tự lễ nghi của Dịch Già Dụ, đã lâu rồi nàng không thấy các tộc nhân.
Trong lòng Cảnh Hàm U không muốn Thần Nhứ tiếp xúc nhiều với tộc Dịch Già.
Gần đây những kẻ đó vẫn rất thù hận Thần Nhứ vì lúc trước hiến thành bán nước, mỗi lần Thần Nhứ đi thăm bọn họ đều phải chịu châm chọc mỉa mai.
Thần Nhứ tỏ vẻ không thèm để ý không có nghĩa là nàng thật sự không thèm để ý.
Thứ hai, nàng rất sợ Thần Nhứ làm chuyện giành lại đất nước sau lưng.
Trong cung, Thần Nhứ lăn lộn ra sao cũng chỉ là tranh đấu hậu cung, nàng vẫn có năng lực giữ được Thần Nhứ.
Một khi thủ đoạn của Thần Nhứ xuất hiện ở tiền triều thì dù là nàng cũng chẳng có sức giữ lại.
"Bọn họ rõ ràng không biết tốt xấu như thế, nàng cần gì phải nhìn mặt bọn họ?"
Thần Nhứ cười khổ.
"Đều là người một nhà.
Bọn họ không hiểu nỗi khổ của ta mà thôi.
Còn nhớ rõ sư phụ từng nói gì chứ? Kẻ mạnh thì nên đảm đương nhiều hơn.
Tuy ta đã không còn võ công, nhưng cũng chẳng muốn làm một kẻ yếu."
"Ngày mai ta sẽ đi đại doanh, đến lúc đó nàng ra cung với ta.
Khi về cung ta sẽ đón nàng." Cảnh Hàm U khó chịu thì khó chịu, nhưng trông ánh mắt chờ mong kia, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Sáng hôm sau, hai người dùng bữa sáng, cùng ra cung.
Đi tới lối rẽ, Cảnh Hàm U xuống xe ngựa, lên một con ngựa, dặn dò người lái xe cẩn thận hầu hạ, mình thì dẫn theo người rời đi.
Lần này Linh Âm theo Thần Nhứ.
Thấy Cảnh Hàm U đi, Linh Âm thưa: "Quận chúa, đi thẳng tới hầu phủ luôn ạ?"
Thần Nhứ gật đầu.
Xe ngựa chạy thẳng đến phủ Tiêu Dao hầu.
Tới bên ngoài hầu phủ, Linh Âm đỡ Thần Nhứ xuống xe.
Hai người bước lên bậc thang hầu phủ, Linh Âm tiến đến gõ cửa.
Một lát sau mới thấy có hạ nhân lại đây mở cửa.
Hạ nhân thấy là Thần Nhứ, lập tức chạy vào bẩm báo, ra nghênh đón lại không phải Dịch Già Dụ, mà là tam ca của Thần Nhứ Dịch Già Sơ.
Sắc mặt Dịch Già Sơ không tốt lắm, ánh mắt trông Thần Nhứ cũng chẳng phải sự yêu thương và thân thiện khi anh trai nhìn em gái.
Thần Nhứ cũng không để ý, không cần tam ca nhường đường, lập tức đi vào.
"Cô còn không biết xấu hổ tới cửa? Nhị ca gặp chuyện lớn như vậy, tại sao cô không nghĩ cách cứu người?" Tính cách Dịch Già Sơ ngay thẳng, là một tên có gì nói đó.
Thần Nhứ cũng chẳng liếc hắn cái nào, một đường đi vào chính điện nhưng lại không thấy người.
"Nhị ca đâu?"
"Ta hỏi cô đấy? Dù gì ta cũng là tam ca của cô, cô làm quận chúa nước Lịch liền khinh người thế ư?" Dịch Già Sơ thấy thái độ ngạo mạn của Thần Nhứ, càng thêm tức giận.
Thần Nhứ rốt cuộc quay đầu, đuôi mày khóe mắt đều là vẻ sắc bén.
Giờ phút này nếu để người trong cung thấy, chắc chắn đều sẽ chấn động.
Thuận Ân quận chúa thế kia nào có cảm giác quyến rũ yếu đuối ở trong cung? Đấng mày râu cũng chẳng đuổi kịp khí thế khảng khái phát ra từ trong xương cốt ấy.
"Nhị ca ở đâu?" Thần Nhứ vẫn không để ý tới tam ca của mình, bảo Linh Âm: "Ngươi tìm xem hầu gia ở chỗ nào."
"Vâng." Linh Âm lĩnh mệnh mà đi.
"Di Mẫn!" Phen này Dịch Già Sơ thật sự tức tối.
Trong mắt hắn, cô em gái này nghiễm nhiên đã không đặt các anh trai vào mắt.
Dù đang ở phủ Tiêu Dao hầu mà vẫn dám để cung nữ của mình chạy loạn khắp nơi, còn chút quy củ nào không chứ?
Thần Nhứ đi vào chính điện tìm ghế dựa ngồi xuống, cuối cùng cũng mở miệng trả lời tam ca mình: "Huynh muốn nói gì?"
"Ta…" Dịch Già Sơ chỉ lo giận, thế nhưng nhất thời không đáp lời được.
Một hồi lâu mới phản ứng kịp, "Sao cô lại không chịu cứu nhị ca?"
Thần Nhứ nhướng mày, "Huynh muốn ta cứu thế nào?"
"Cô ở trong cung, nhiều ít có thể góp lời.
Nếu cô chịu ra sức, nhị ca cũng không đến mức bị nhốt vào ngục.
Cô cũng biết, nhị ca luôn cơm ngon áo đẹp, đâu chịu nổi cái khổ ấy? Từ khi trở về liền bệnh liên miên, huynh ấy…" Dịch Già Sơ còn muốn nói, lại bị Thần Nhứ cắt ngang.
"Huynh ấy đường đường là một nam nhi, vậy mà chịu không nổi chút khổ sở? Tam ca, ta thì sao? Huynh cho rằng ta ở trong cung sống tốt lắm à?" Thần Nhứ chất vấn vô cùng bình tĩnh, không chứa chút lửa giận nào.
Hay nói, nàng không tức giận, chỉ là có hơi thất vọng buồn lòng thôi.
Tình nghĩa anh em bọn họ sâu nặng tất nhiên tốt, nhưng mà chẳng ai quan tâm nàng ở trong cung gian khổ.
Thần Nhứ nhắm mắt, khi mở mắt lại, một thoáng yếu đuối đã không còn tăm hơi.
"Nhị ca đang dưỡng bệnh?"
Vừa nãy Dịch Già Sơ bị Thần Nhứ chất vấn đến hơi ngây ngẩn.
Bình tĩnh mà xem xét, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến cảnh ngộ trong cung của người em gái này.
Trong mắt hắn và tộc nhân khác, dẫu ra sao Thần Nhứ vẫn mạnh mẽ hơn bọn họ, căn bản không cần lo lắng.
Lúc này Linh Âm đã trở lại, "Quận chúa, hầu gia ở phòng khách phía sau uống rượu, đã say rồi ạ."
"Dưỡng bệnh? Hửm?" Thần Nhứ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy đi thẳng đến phòng khách đằng sau.
Nghe nói Thần Nhứ tới cửa, vợ của Dịch Già Dụ chạy đến, vừa vặn chạm mặt Thần Nhứ đang vội vàng tiến đến.
"Di