Xe ngựa chạy một mạch về cung.
Trên đường không xảy ra chuyện gì nữa, nhưng mà Cảnh Hàm U lại so đo trong lòng.
Trở lại cung Vũ Yên, hai người ngồi đối diện nhau.
Thần Nhứ cười cười, "Coi gương mặt âm trầm của nàng kìa, dọa chết cả người."
"Là ta liên lụy nàng." Cảnh Hàm U gắng cong cong khóe miệng, kéo ra một nụ cười.
"Nàng cũng biết nàng là nguyên nhân.
Ta là một kẻ mất nước, đâu khiến người ta căm hờn đến dường đó? Sự đời đều được xây dựng trên lợi ích.
Tay nàng nắm binh quyền, trấn thủ kinh đô và vùng lân cận, bao nhiêu người coi nàng là cái đinh trong mắt.
Ta được nàng bảo vệ như vậy, đã trở thành nhược điểm của nàng.
Bọn họ xuống tay với ta, tất nhiên là hướng về phía nàng.
Một khi nàng không nuốt trôi cơn tức này mà ra tay, chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng, nàng tốt nhất nên nghĩ kỹ." Giọng nói của Thần Nhứ trầm ổn, nhưng mỗi chữ đều cực kỳ có trọng lượng, tựa như mấy năm trước sư tỷ khuyên bảo sư muội.
"Ta không hành động thì sao? Bọn chúng sẽ không dừng tay." Sao Cảnh Hàm U không biết lợi và hại khi rút một sợi dây động cả khu rừng cho được, nhưng nhẫn nhịn là có thể giải quyết vấn đề ư? Hiện tại không chỉ có Phùng quý phi muốn diệt trừ Thần Nhứ, đến Minh Hiếu công chúa cũng bắt đầu động thủ, những người này sẽ không học ngoan.
"Lẽ nào trong tay nàng không có nhân lực khác trừ Phi Vân Kỵ sao?" Thần Nhứ lơ đãng hỏi.
Cảnh Hàm U rất thông minh, một câu bừng tỉnh, tức thì hiểu ý Thần Nhứ.
"Nàng cứ chờ xem." Nàng nói xong liền ra khỏi tẩm điện đến thư phòng.
Rất nhanh, mấy cung nữ của cung Vũ Yên đã lần lượt ra cửa, chẳng biết là đi đâu.
"Linh Âm, giúp ta xem sau lưng."
Linh Âm tỉ mẩn cởi xiêm y của Thần Nhứ, thấy tấm lưng trắng nõn có một vết bầm lớn.
"Đây là… ở hầu phủ bị va đập ạ?"
"Nói nhỏ chút, đừng để Hàm U nghe thấy.
Ngươi đi lấy ít thuốc mỡ tan bầm giúp ta thoa, đừng để người khác biết." Thần Nhứ ngựa quen đường cũ, cú đập kia chắc đã để lại dấu vết.
Linh Âm không dám chậm trễ, vội vàng lấy thuốc mỡ lại đây cẩn thận thoa cho nàng.
"Quận chúa, chuyện của tam hoàng tử nô tỳ cũng nghe qua một tí.
Nếu người không tin ngài ấy, sao lại phải nói chuyện phục quốc cho ngài ấy?" Xem phản ứng của Dịch Già Sơ, tuyệt đối không phải là một trợ lực.
"Thứ nhị ca biết, tam ca nhất định sẽ biết.
Thay vì để nhị ca kể cho huynh ấy, chi bằng ta nói thẳng.
Ngươi nói đúng, từ trước đến nay ta chưa bao giờ tin huynh ấy.
Nhưng giờ ta còn có thể tin ai đây? Việc này chỉ bằng những người ở thâm cung như chúng ta thì khó thành.
Tranh đấu chân chính xưa nay đều ở triều đình." Ánh mắt Thần Nhứ bay xa.
Đấu đá hậu cung không quá nguy hiểm với nàng, cứ cho là xuất hiện điều ngoài ý muốn, nàng tự tin mình có cách ứng phó.
Nhưng một khi tranh đấu xảy ra ở tiền triều thì chính là hiểm nguy đoạt thức ăn trước miệng cọp, có khả năng phát sinh bất cứ tình huống gì.
"Quận chúa, nếu có chuyện nguy nan xin hãy cho nô tỳ đi làm, người phải bảo trọng ạ." Linh Âm dự cảm được tương lai gian khổ.
Thần Nhứ vỗ vỗ tay nàng.
"Từ lúc ta bước lên con đường này đã không nghĩ đến sống sót.
Linh Âm, có lẽ chúng ta đều không chứng kiến được ngày độc lập, nhưng ngươi phải nhớ, nỗ lực của chúng ta tuyệt đối không uổng phí." Nàng làm tất cả mà không cần người hiểu, không cần ai nhận.
E rằng ngàn năm sau vẫn còn tiếng xấu, nhưng vậy thì sao? Dịch Già Thần Nhứ nàng thật sự để ý danh tiếng sau khi nhắm mắt ư? Thứ nàng mong cầu chẳng qua là hai chữ "ích lợi".
Ích lợi của nước Dịch, ích lợi của Dịch Già hoàng tộc, chỉ thế mà thôi.
Từ điều ấy xem ra, nàng chung quy chỉ là một kẻ phàm tục thôi.
Sắc trời tối xuống.
Phùng quý phi rời khỏi chỗ Phong Thành công chúa, về điện Tiêu Lan.
Trên đường có cung nữ thắp đèn cung đình bát bảo, đoàn người lũ lượt đi về.
Đột nhiên mấy cơn gió lạnh kéo tới, đèn cung đình trong tay cung nữ tắt hết, bốn phía đen xì.
Mọi người kinh hãi, lại nhớ phải bảo vệ Phùng quý phi trước.
Phùng quý phi sợ hãi trợn to mắt nhìn chung quanh, trong bóng đêm cảm giác dường như có một bóng đen hiện lên trước mắt, còn chưa kịp phản ứng đã có cái gì đó ấn lên mặt.
Bà ta kêu to, bảo các cung nhân mau chóng thắp đèn.
Rất mau đèn đã được đốt, bọn cung nữ thái giám tìm kiếm khắp nơi, đâu còn bóng người? Mọi người vội vàng xem xét tình huống của Phùng quý phi, cả đám ngẩn cả người.
Chỉ thấy một dấu màu đen thình lình hiện trên má phải Phùng quý phi, tựa như thứ đồ dơ bẩn nào đó dính vào.
Phùng quý phi nghe các cung nữ bẩm báo, vội vã dùng khăn trong tay lau mặt, ai ngờ lại bôi không ra.
Trở lại điện Tiêu Lan, Phùng quý phi sai cung nữ lấy nước, rửa mặt kỹ càng, nhưng vẫn rửa không sạch dấu màu đen.
Đêm nay, điện Tiêu Lan chưa từng ngơi nghỉ, nhưng đã dùng đủ mọi cách mà vẫn không xoá được vết màu đen trên mặt Phùng quý phi.
Cảnh Hàm U nghe được tin này chỉ cười khẩy.
"Vốn chỉ muốn giết gà dọa khỉ.
Hiện giờ ta lại đổi ý." Nàng hất cằm, "Kỳ thật ta muốn xem xem, phụ hoàng sủng ái bà ta tới nhường nào?"
Phùng quý phi bị bôi đen nửa khuôn mặt, sao dám ra cửa nữa.
Rơi vào đường cùng, bà ta đành phải cáo ốm không ra ngoài liên tục.
Hoàng hậu nghe nói bà ta bị bệnh, không khỏi muốn phái người đi thăm một chuyến.
Phùng quý phi chẳng dám nhìn mặt người ta, chỉ nói mình mắc bệnh không được nhiễm gió, không được gặp bất kỳ ai.
Bệnh không được nhiễm gió còn có thể là bệnh tốt gì? Trong cung nhất thời đồn đãi vớ vẩn khắp nơi.
Lúc sau thậm chí đồn Phùng quý phi bị bệnh truyền nhiễm đậu mùa linh tinh, ai chạm vào đều sẽ chết.
Lời đồn càng truyền càng dữ dội, hoàng hậu không thể không hạ lệnh nghiêm cấm mọi người nói bậy.
Vạn Thọ Tiết của hoàng thượng sắp tới, tiếng đồn như vậy làm lòng người hoảng sợ.
Hoàng hậu xin chỉ thị của hoàng thượng, chuyển Phùng quý phi đến cung Cảnh An phía Đông Bắc hẻo lánh nhất hoàng cung cư trú.
Phùng quý phi trong lòng có khổ lại không dám nói ra.
Bà ta chẳng dám để người ngoài biết trên mặt mình có dấu.
Phải biết rằng phụ nữ hậu cung lấy sắc hầu người.
Sắc suy thì tình mỏng, nếu hoàng thượng biết mặt bà ta biến thành thế này, chỉ sợ bà ta sẽ chẳng còn ngày khởi sắc.
Cung Vũ Yên.
"Nàng xuống tay tàn nhẫn thật!" Buổi trưa ngày xuân, ánh nắng hiu hiu.
Thần Nhứ ngồi dưới song cửa nung nước hoa trong lò nhỏ.
Cảnh Hàm U ngồi cạnh nàng.
"Chính vì chiêu này quá tàn ác nên lúc trước ta mới không dùng.
Vật đó nàng cũng biết,