Ban đêm, sau khi Thần Nhứ tắm gội, Lâm Lang cầm khăn vải lau mái tóc dài ướt đẫm của nàng.
"Quận chúa, nô tỳ nói một câu người đừng giận.
Nô tỳ cảm thấy Nhu Gia công chúa cũng rất đáng thương." Lâm Lang vừa nói vừa chú ý phản ứng của Thần Nhứ.
Mí mắt Thần Nhứ nhấc lên, "Nàng ấy đáng thương? Ai mà không đáng thương chứ? Lâm Lang, kẻ làm nên chuyện lớn tất phải trả giá.
Chúng ta là người quyết chí thề phục quốc, tổn thương của Cảnh Hàm U chỉ vừa mới bắt đầu." Nhìn Cảnh Hàm U, Thần Nhứ cũng đau lòng.
Nàng vốn tự giận mình vì đau lòng cho kẻ thù chiếm nước, nhưng hiện tại nàng đã nghĩ thông.
Người đâu phải cỏ cây, ai vô tình cho đặng.
Nàng có tình cảm với Cảnh Hàm U, nàng phải thừa nhận điều này.
Nhân lúc xưa, quả hôm nay.
Cảnh Hàm U, nàng chung quy phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm.
Cảnh Hàm U bận đã nhiều ngày, bận đến mức đôi khi chẳng có thời gian nghĩ về chuyện Thần Nhứ.
Tiền triều có nhiều quan viên mắc tội như vậy, người trong đế đô đều hoảng sợ.
Mấy kẻ đó ai mà không dây mơ rễ má? Liên lụy lẫn nhau, thế cục đế đô dường như không quá ổn định.
Hoàng thượng đã nhận ra điều này, hắn vừa đốc thúc Hình bộ mau chóng thẩm tra, sớm ngày cho kết quả làm an lòng quần thần; vừa bảo Cảnh Hàm U lúc nào cũng phải chú ý hướng đi trong đế đô, lỡ như có biến, tùy thời xuất binh can thiệp.
Ở thời điểm mấu chốt này, nước Dịch luôn sóng yên biển lặng đột nhiên xuất hiện lượng lớn dân chúng gây rối.
Những bách tính nước Dịch đó lòng mang cố quốc, bất mãn với sự thống trị của quan lại nước Lịch, dồn dập yêu cầu trùng kiến nước Dịch.
Tại sao mọi chuyện đều nổ ra cùng một lúc? Ngồi ở đại doanh Phi Vân Kỵ, Cảnh Hàm U không thể không thận trọng tự hỏi vấn đề này.
Nếu nói đó chỉ là trùng hợp, nàng thật sự không tin.
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có người kia mới có thể dính líu đến cả ba mặt này, nhưng đấy đúng là người nàng không muốn nghĩ tới nhất.
Thần Nhứ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nàng ấy.
Hậu cung có nàng tự mình tọa trấn, muốn nổi sóng nổi gió dường như rất dễ dàng.
Ở tiền triều, Cảnh Hàm U vẫn chưa quên tên quan bị bắt giam ban đầu chính là trong tấu chương biểu dương của Tiêu Dao hầu Dịch Già Dụ.
Thân phận của Dịch Già Dụ trong triều đình rất khiến đại thần nước Lịch lên án, cho nên các đại thần tất nhiên phải đào ra vài hành vi không phù hợp của người mà hắn khích lệ đánh vào mặt Dịch Già Dụ.
Kết quả đào không được, mặt Dịch Già Dụ cũng không sao, bọn họ vậy mà đều bị hốt gọn.
Về phần nước Dịch rối loạn, Cảnh Hàm U đoán trước khi đầu hàng Thần Nhứ đã sắp xếp.
"Thần Nhứ à, ta đã cảnh cáo nàng đừng nhúng tay vào chuyện tiền triều, nàng lại cố tình không nghe."
Cung Vũ Yên.
Đã khuya, Thần Nhứ vừa muốn lên giường nghỉ ngơi, cửa phòng đã bị gõ vang.
Đêm nay Lâm Lang gác đêm.
Lâm Lang đi mở cửa, Cảnh Hàm U lập tức vào.
Trong khoảng thời gian này tuy hai người có gặp mặt nói chuyện, nhưng chung quy chẳng thể trở lại bộ dáng khi trước.
Hơn nữa Thần Nhứ vẫn ngủ ở sương phòng, nếu không có chuyện cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Cảnh Hàm U.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Cảnh Hàm U bảo Lâm Lang.
Lâm Lang nhìn Thần Nhứ ở gian trong, thấy Thần Nhứ gật đầu liền ra cửa.
"Nàng mới trở về?" Thần Nhứ thấy Cảnh Hàm U còn mặc xiêm y ngày thường ra cung, đoán được nàng chắc chắn vừa hồi cung đã tới chỗ mình.
Cảnh Hàm U ngồi ở mép giường, nói sơ qua tình hình tiền triều và nước Dịch.
"Ta chỉ hỏi nàng một câu, tất cả có phải nàng làm không?"
Vẻ mặt Thần Nhứ bình tĩnh, nhìn Cảnh Hàm U ở đối diện, chớp mắt, "Là ta làm."
"Nàng làm thế nào?" Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Cảnh Hàm U tan biến.
"Đây là câu thứ hai." Khi nãy Cảnh Hàm U nói chỉ hỏi một câu.
Trông vẻ mặt đau lòng của Cảnh Hàm U, nàng vẫn trả lời.
"Ta tưởng nàng đã đoán được sơ sơ.
Ta lợi dụng thân phận hoàng tộc nước Dịch của nhị ca dâng thư, chuyện sau đó thế nhưng là công lao của đại thần nước Lịch các người.
Về phần nước Dịch, đó là tổ quốc của ta, chỗ ta có thể động tay chân rất nhiều."
"Nàng đây là ép phụ hoàng giết nàng, giết cả tộc nàng, nàng có biết không?" Hiện tại Cảnh Hàm U hoàn toàn không dám bẩm báo với hoàng thượng toàn bộ điều mình biết, nếu không Thần Nhứ sẽ lập tức bị bắt giam.
Thần Nhứ thở dài.
"Ta biết, nhưng vì phục quốc, ta không còn cách nào khác." Giọng nói nàng rốt cuộc có chút bi thương, "Ta đã sẵn sàng để sinh tất cả."
"Tại sao?" Cảnh Hàm U bật thốt, nhưng nàng đã được biết đáp án ngay sau đó.
"Hàm U, nếu nàng là ta, nàng không phục quốc ư? Nàng đừng hỏi ta tại sao, nàng hẳn nên hỏi chính nàng tại sao lại tiêu diệt nước Dịch." Cảm xúc Thần Nhứ vẫn bình tĩnh.
"Nàng là đang trả thù ta!"
Thần Nhứ lắc đầu.
"Nàng chung quy không hiểu ta.
Ta trả thù nàng làm cái gì? Ta chỉ cần nước Dịch được độc lập.
Ta chỉ cần quay về cố thổ, trả non sông ta.
Ân ân oán oán giữa chúng ta so với quốc gia thì có là gì?"
Cảnh Hàm U cười.
"Thần Nhứ, nàng quả nhiên là đồ đệ của sư phụ.
Tình cảm thế này, nếu để sư phụ hay, không biết sẽ vui mừng thế nào đây? Nói không chừng tương lai sẽ truyền thừa y bát Phi Diệp Tân cho nàng." Nàng bắt lấy cổ tay Thần Nhứ, giọng điệu lạnh lùng.
"Đáng tiếc nàng căn bản không thể sống mà rời khỏi nước Lịch!"
Thần Nhứ cúi đầu, không nỡ nhìn bi thương nơi đáy mắt Cảnh Hàm U.
"Hàm U, lúc trước ta từng hỏi nàng, nếu ta muốn phục quốc, nàng sẽ đối xử với ta thế nào."
"Ta nói ta sẽ giết nàng." Cảnh Hàm U vẫn chưa quên câu này.
Thần Nhứ gật gật đầu.
"Hai nước ta giao chiến đều vì nghe theo bề trên.
Ta là Di Mẫn công chúa của nước Dịch, ta muốn phục quốc, ấy không sai, mà nàng là Nhu Gia công chúa nước Lịch, nàng muốn giết ta cản ta phục quốc, ấy cũng không sai.
Dưới chín suối, ta sẽ không trách nàng." Thần Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo kia dường như nói cho Cảnh Hàm U biết có thể ra tay.
Tay Cảnh Hàm U lập tức bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của Thần Nhứ.
Tay nàng càng dùng sức, càng cảm nhận được hô hấp người dưới thân dồn dập hơn.
Nhưng chủ nhân của cái cổ kia vậy mà không có chút ý muốn cựa quậy, cứ bình tĩnh nhìn nàng như vậy, nhìn nàng dần dần đoạt đi sinh mệnh của mình.
"Tại sao phải nói thật cho ta biết?" Cảnh Hàm U rốt cuộc vẫn buông lỏng tay.
"Khụ khụ…" Thần Nhứ