"Vẫn khoẻ ạ.
Chỉ là nhớ mong chủ cũ, không biết ngày nào mới giành lại được non sông." Thẩm Oánh cười yếu ớt đáp lại sự quan tâm của Thần Nhứ, giống như một đoá hoa nhỏ có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
"Ta muốn cô áp xuống loạn dân Bồng châu trong vòng năm ngày, cô làm được không?"
Thẩm Oánh nghe xong vẫn cười.
"Chỉ cần công chúa phân phó, thuộc hạ nhất định làm được."
Thần Nhứ không nói.
Với một cấp dưới tài giỏi thế này thì cần nói gì nữa?
Bấy giờ ánh mắt Thẩm Oánh lại rơi xuống Lâm Lang đứng phía sau Thần Nhứ.
Cô nghiêng đầu nhìn trong chốc lát rồi quay sang trông Thần Nhứ, "Công chúa, có phải cô ấy họ Sở không?"
Thần Nhứ vừa mới uống xong một chén trà, buông chén đáp: "Cô nhìn ra cái gì?"
"Cũng không có gì.
Chỉ là vị cô nương này rất giống Tư Duyên."
Thần Nhứ quay đầu thấy Lâm Lang luôn cúi mặt, không hề phản ứng với cuộc đối thoại của hai người.
Nhưng không có phản ứng chính là phản ứng bất bình thường nhất.
Tuy trong hoàng cung nước Lịch Lâm Lang đã được rèn luyện không ít, nhưng đối mặt với nhân tài như Thẩm Oánh, chung quy vẫn lộ sơ hở.
"Cô ấy vốn tên Tư Lăng, hiện tại là Lâm Lang." Một câu tương đương thừa nhận thân phận của Lâm Lang.
Thẩm Oánh không khỏi cẩn thận đánh giá Lâm Lang một phen.
"Được công chúa cất nhắc, Lâm Lang cô nương chắc cũng là một nhân tài."
"Thẩm cô nương quá khen.
Nô tỳ chỉ là một cung nữ." Lâm Lang vội vàng trả lời.
"Mắt của cô đó, quá độc.
Đừng nói chuyện Lâm Lang cho Sở đại nhân, bây giờ chưa phải lúc." Thần Nhứ đã mang Lâm Lang tới thì không tính gạt Thẩm Oánh.
Kỳ thật tương lai nàng và Thẩm Oánh sẽ qua lại không ít, muốn giấu cũng không được.
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Thần Nhứ về phủ thứ sử, Lâm Lang cầm theo Bích Hải Ti.
Phu nhân của thứ sử Lưu Đông Húc Vương thị mở to mắt nhìn.
"Quận chúa mua ở đâu vậy ạ? Bồng châu thế mà có Bích Hải Ti? Sao thiếp thân lại không biết?"
Thần Nhứ quay đầu ý bảo Lâm Lang mang vải vào trong trước, nàng ở lại trò chuyện với Vương thị.
"Nếu Lưu phu nhân chịu cẩn thận đi dạo thì tất nhiên có thể tìm được thứ tốt." Thấy Vương thị nhìn chằm chằm bóng Lâm Lang khuất dần, nàng cười nói: "Lát nữa ta sẽ bảo nha hoàn đưa cho phu nhân một chút, mình ta dùng không hết."
Vương thị nghe xong vô cùng mừng vui.
Nói thật, dù bà ta biết chỗ bán Bích Hải Ti cũng không mua nổi loại vải vóc trị giá ngàn vàng này.
"Đa tạ quận chúa."
"Phu nhân khách khí." Thần Nhứ vừa đi vào viện vừa chuyện trò với bà ta.
"Phu nhân, ta nghe nói gần đây Lưu đại nhân thường xuyên mệt mỏi tinh thần, ta là người nước Dịch, quen biết vài danh y nước Dịch, phu nhân có cần chăng?"
Mặt Vương thị lập tức trầm xuống.
"Quận chúa, ý tốt của người thiếp thân nhận.
Nhưng không dám giấu giếm, lão gia nhà thiếp thân lơ đãng là vì bị con hồ ly ở Tây viện mê hoặc.
Lão gia đã lớn tuổi, cả ngày ở bên tiểu hồ ly tinh kia, cơ thể sao chịu được?" Vương thị nói tới đây mới nhớ ra Thần Nhứ vẫn chưa có hôn phối, tức khắc ngượng ngùng nói: "Quận chúa, thiếp thân nói bừa thôi.
Thiếp thân bộc trực, người đừng để ý."
Thần Nhứ vẫn cười nhẹ nhàng.
"Phu nhân, đây là chuyện nhà của hai người, theo lý người ngoài như ta không nên lắm miệng.
Nhưng phu nhân đối xử tốt với ta, Thần Nhứ nhịn không được nói một câu, người là vợ cả, đại nhân sẽ không lạnh nhạt người.
Nhưng đúng như phu nhân bảo, đại nhân si mê như vậy chung quy không tốt."
"Ai nói tốt? Nhưng lão gia không chịu nghe ta khuyên." Vương thị nói tới đây cũng mặt ủ mày chau.
"Phu nhân chớ nóng vội, việc này chỉ có thể chậm rãi khuyên nhủ.
Lời thật thì khó nghe, từ từ sẽ được thôi." Thần Nhứ vỗ vỗ tay Vương thị, một động tác đơn giản nhưng lại tiếp sức cho Vương thị.
Quận chúa này kỳ thật không kiêu ngạo.
Tôn Mị Nhi là nghệ nhân ở thanh lâu lớn nhất Bồng châu - quán Nhạn Nguyệt, nửa tháng trước được Lưu Đông Húc nhìn trúng nạp làm thiếp.
Nàng ta không phải người có chí hướng lớn, trong loạn thế mà có thể hoàn lương, gia dĩ là thứ sử đại nhân, với nàng ta đã là chốn nương tựa rất tốt.
Đêm nay đại nhân không tới chỗ nàng ta, chắc là không chịu nổi phu nhân lải nhải đi ứng phó một đêm.
Tôn Mị Nhi nghĩ, sai nha hoàn đóng cửa viện chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nha hoàn rất mau lại chạy về, "Di nương, Thuận Ân quận chúa muốn gặp người."
"Thuận Ân quận chúa?" Tôn Mị Nhi thấy lạ.
Nàng ta biết trong phủ có một quận chúa, nhưng vợ lẽ xuất thân thanh lâu như nàng ta thì liên quan gì tới quận chúa.
Đang do dự, Thần Nhứ đã dẫn Linh Âm vào sân.
Tôn Mị Nhi vội vàng ra tiếp.
"Không biết quận chúa đến, Mị Nhi thất lễ rồi."
"Nhị phu nhân miễn lễ.
Ban ngày uống nhiều trà nên nhất thời ngủ không được, tùy tiện đi quanh, không ngờ rằng đến chỗ nhị phu nhân.
Ta có quấy rầy người không?" Thần Nhứ mặc y phục màu nguyệt bạch, dưới ánh trăng lạnh, gió thổi tay áo, đẹp như trích tiên.
"Quận chúa nói đùa.
Xin mời." Tôn Mị Nhi mang Thần Nhứ vào phòng.
"Quận chúa, Mị Nhi xuất thân dân dã, nếu có mạo phạm xin người đừng để ý." Không nói câu này trước, Tôn Mị Nhi thật sự chẳng dám trò chuyện với vị kim chi ngọc diệp này.
"Nhị phu nhân không cần khẩn trương.
Ta rảnh rỗi không có việc gì, muốn tìm người tâm sự mà thôi." Thần Nhứ bảo Linh Âm đến cách vách chờ nàng.
Tôn Mị Nhi thấy vậy cũng kêu nha hoàn ra ngoài.
Trong phòng chớp mắt chỉ còn hai người.
"Nhị phu nhân là người nước Dịch nhỉ."
Tôn Mị Nhi cười câu nệ, "Vâng."
"Nước Dịch sinh mỹ nhân.
Bồng châu tuy là nơi khói lửa nhưng cũng non xanh nước biếc, nên mới dưỡng ra được mỹ nhân như người."
Tôn Mị Nhi được khen mà đỏ mặt, vừa muốn nói mấy câu khiêm tốn đã nghe Thần Nhứ tiếp tục: "Đáng tiếc nước Dịch mất rồi, người nước Lịch trên mảnh đất này hoàn toàn là tát ao bắt cá.
Chẳng được mấy năm, mỹ nhân như người sẽ không còn nhiều."
Tôn Mị Nhi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thần Nhứ, "Quận chúa có ý gì? Quận chúa đang trách tội ta ư? Trách ta gả làm thiếp cho người nước Lịch?" Ngực nàng ta