Sáng thứ hai đầu tuần, sảnh chính toà nhà V - Tập đoàn Trần Hạ. Một cô gái ăn mặc giản dị,áo trắng quần đen, tóc ngắn, đeo mắt kính dày cộp đến từ khá sớm. Hôm nay là ngày Trần Ngọc Nguyên phỏng vấn vào vị trí trợ lý thứ cấp văn phòng thư ký của phó chủ tịch tập đoàn Trần Hạ. Cô cứ nghĩ bản thân đã đến rất sớm, ai dè đã có một hàng dài người đứng chờ. Quả nhiên là tập đoàn lớn có khác, thu hút rất nhiều nhân tài khắp nơi hội tụ. Nhìn họ ai ai cũng toát ra vẻ tự tin từ dáng vẻ ngoại hình đến thần thái. Nhìn lại mình, có vẻ cô quá không coi trọng vẻ bề ngoài rồi. Thôi kệ, quan trọng phải có năng lực làm việc gây ấn tượng với người tuyển dụng. Vả lại cô biết rõ, kiểu gì mình cũng sẽ được nhận. Lượt phỏng vấn thứ hai mươi, cô cùng ba người khác bước vào. Nhìn mặt người tuyển dụng, ai nấy cũng có chữ chán nản viết lên trên trán cả rồi. Cô cười thầm, phỏng vấn gần trăm người, không chán mới lạ. Ba người trước cô giới thiệu, ai lấy cũng đều có lý lịch vô cùng sạch đẹp: người tốt nghiệp thạc sĩ đại học danh tiếng, người du học nước ngoài về, người có kinh nghiệm sáu năm làm việc cho tập đoàn lớn của nước ngoài. Đến lượt cô, tốt nghiệp đại học ở tỉnh, ra trường năm năm chưa có kinh nghiệm làm việc, đúng kiểu cô đến đây để đùa chúng tôi chắc. Người ngồi vị trí chính giữa đưa ra hàng loạt các câu hỏi nghiệp vụ hóc búa cho ba người trước, họ đều trả lời rất trơn tru khiến đối phương hài lòng. Riêng cô, một câu duy nhất: "Nếu chúng tôi kêu cô nhảy lầu, cô sẽ nhảy chứ". Cứ nghĩ cô sẽ dựng ngược lên thể hiện quyết tâm, nhảy em sẽ nhảy, ai dè mấy người phỏng vấn được một phen chấn kinh bởi sự bình thản nơi cô: "Nếu tôi nhảy, các vị sẽ được gì, tôi được gì". Và rồi cô được chọn, chẳng phải vì gây ấn tượng trong buổi phỏng vấn, mà vì cô có tay trong. Mà điều này là bí mật của riêng cô.Ngày đầu tiên đi làm, cô đến muộn vì tắc đường. Xong. Sau khi bị cấp trên chỉnh đốn, cô được giao hàng loạt các việc vặt không tên từ in tài liệu, sửa máy in, soát chính tả, mua cà phê, giao hồ sơ... Cũng may cô tỉnh táo đi giày thể thao, nếu chọn một đôi giày cao gót, bàn chân cô lúc này chỉ có một chữ thôi, nát. Mà nghĩ cũng kỳ lạ, những người ở văn phòng thư ký không một ai hỏi tên cô mà chỉ gọi một câu thứ cấp hai câu thứ cấp. Riết rồi không biết bố mẹ cô vắt óc nghĩ ra cái tên Ngọc Nguyên để làm gì. Những nhân viên ở đây, đều là những người có năng lực, tuy nhiên thái độ với người mới không được tốt cho lắm. Cô nghĩ vậy, nhưng cũng phải thôi, chuyện ma cũ bắt nạt ma mới vẫn là câu chuyện bình thường chốn công sở.Đang bê chồng tài liệu cao như núi, cô va phải một người, tài liệu vương vãi