Lúc Kỷ Hoài đi vào "Quán ăn nhỏ" là giờ cao điểm để mọi người tụ tập vào buổi tối, không khí bên trong quán rất ngột ngạt.Mặt bàn giống như bị một lớp dầu phủ lên, ghế cũng tróc hết sơn, cả quán vừa bẩn vừa loạn.Ở giữa giữ quán có một chiếc bàn lớn, mấy thanh niên trẻ tuổi cùng mấy ông chú bụng bia ngồi san sát xung quanh, bọn họ đều đã uống đến mức mặt đỏ tai hồng, hai mắt lờ đờ, nhưng vẫn chơi oẳn tù xì sau đó nước miếng bay đầy trời bảo người thua phạt rượu.Cả bàn đang có vẻ rất vui vẻ sôi nổi, chỉ có một người đưa lưng về phía Kỷ Hoài hút thuốc có vẻ hòa nhập vào không khí này lắm.Không phải tây trang giày da mà Kỷ Hoài vẫn quen thuộc, người kia chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen rộng thùng và chiếc quần lao động, tàn thuốc rơi xuống đầy người anh.Nhưng trông anh như vậy rất chân thật.Bành Húc ngồi đối diện với lối vào nên là người nhìn thấy Kỷ Hoài đầu tiên, cậu ta sợ tới mức sặc rượu, vội vàng bảo Phương Tự Bạch quay lại nhìn phía sau.Phương Tự Bạch mù mịt quay đầu lại, vừa văn chạm tầm mắt của vào Kỷ Hoài.Anh lập tức đứng lên, ném điếu thuốc xuống mặt đất, vội vội vàng vàng phủi tàn thuốc trên người mình xuống.Trình Thỉnh cũng kinh ngạc đứng vụt dậy, ghế dựa bị hất ngã xuống đất.Cậu ta cố gắng bình tĩnh, bước vài bước chắn trước trước mặt Phương Tự Bạch, lắp bắp như muốn nói gì đó, kết quả phát hiện dù có nói cái gì cũng không có ích gì cả, rốt cuộc cậu ta chỉ có thể nhìn Bành Húc, hai người bọn họ vội đến độ thiếu chút nữa vò đầu.Một bàn trộn lẫn giữa mùi thuốc mùi thức ăn mùi rượu, còn có có hai người uống nhiều đến mức nôn ra ở bên cạnh bàn, cuối cùng Kỷ Hoài chịu không nỗi nữa, cậu xoay người lập tức đi ra ngoài.Kỷ Hoài là con nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, dường như cậu chưa bao giờ nếm khổ cực gì, cũng chưa từng đặt chân đến những nơi như thế này, nhìn càng lâu cậu càng cảm thấy khó chịu càng cay mắt.Phương Tự Bạch đuổi theo xa xa phía sau Kỷ Hoài, ánh mắt không rời bóng lưng của Kỷ Hoài một giây nào.Lúc đi đến dưới một cột đèn đường trên đoạn đường ít người qua lại, Kỷ Hoài mới dừng lại xoay người nhìn anh chậm rãi đi tới.Phương Tự Bạch đứng ở nơi ánh đèn chiếu không tới, không đi về phía trước nữa.Bên phía Kỷ Hoài rất sáng còn bên kia lại là một mảnh u ám, làm cho cậu nhìn không rõ vẻ mặt của Phương Tự Bạch.Nhưng cậu biết Phương Tự Bạch đang nhìn mình.Kỷ Hoài muốn nhìn sắc mặt của anh một chút: "Anh lại đây."Phương Tự Bạch đút tay trong túi quần, đứng im không nhúc nhích. Anh cúi đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hoài một lần nữa.Dưới ánh đèn ấm áp Kỷ Hoài sạch tỏa sáng như một vầng thái dương nhỏ, dường như hoàn toàn tương phản với khí chất lưu manh trên người Phương Tự Bạch.Lúc Kỷ Hoài bảy tám