Buổi sáng đúng sáu giờ đồng hồ báo thức vang lên.Tôi vươn tay sờ soạng tìm chiếc đồng hồ báo ở trên đầu giường sau đó vỗ "bốp" một cái.Rốt cuộc nó cũng im lặng.Tối hôm qua anh ấy ở lại chỗ tôi, hiện tại đang ngủ ngay bên cạnh tôi, anh nghe đồng hồ báo thức vang lên cũng chỉ giật giật đầu sau đó tiếp tục ngủ.Cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng tối hôm qua chúng tôi ôm nhau chặt kín trên giường, vừa tỉnh ngủ đã mỗi người mỗi nơi rồi, cách nhau thật xa.Phía dưới của tôi còn có chút nóng lên.Trước khi tôi đi làm phía đã đặt sẵn bữa sáng lên bàn cho anh ấy, lại hấp tấp vọt tới trước phòng ngủ, mở ra môn rón ra rón rén đi đến bên giường, cúi người xuống khẽ hôn lên trán anh một cái.Ngắm khuôn mặt vô hại thuần khiết của bạn trai lúc ngủ.Tôi nhịn không được lại hôn thêm một cái.Mỗi ngày đều trầm mê mĩ nhan thịnh thế của bạn trai.Tôi tới bệnh viện đi vào văn phòng của mình, còn ngồi chưa kịp nóng ghế đã có người gọi tôi đi cấp cứu cho một nạn nhân bị thương nặng trong vụ tai nạn ô tô.Tôi vô cùng lo lắng chạy tới phòng cấp cứu.Người nằm trên bàn giải phẫu là một ông chú hơn năm mươi tuổi, cả người ông ta đều là máu.Chờ đến lúc tôi cướp được người từ trong tay tử thần về đã là một tiếng rưỡi sau.Cả người tôi đầy mồ hôi đi ra khỏi phòng cấp cứu lại gặp được một người tôi không ngờ tới.Người nhà canh giữ ngoài cửa cư nhiên là người yêu của tôi.Anh ấy nhìn tôi tháo khẩu trang xuống, sắc mặt không chút thay đổi kêu tôi một tiếng: "Tiểu Hoài."Tôi ngạc nhiên, không nghĩ tới anh ấy là người nhà của ông chú kia.Theo thủ tục của công việc hằng ngày, trước tiên tôi giải thích: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng phải nằm trong phòng theo dõi riêng quan sát trị liệu một thời gian mới chuyển qua phòng bệnh bình thường..."Bạn trai chỉ nhìn tôi, không phản ứng.Tôi không biết anh ấy bị làm sao, tôi còn có việc phải làm không thể ở lâu, đành phải nghiêng người để cho anh vào: "Anh vào xem đi."Tôi còn phải theo dõi vài người bệnh, chạy tới chạy lui tới giờ tan tầm mới có thời gian chạy tới phòng bệnh của ông chú kia.Nhưng bạn trai tôi không còn ở đó, người canh giữ ở đó là Dương Nghĩa Sâm.Anh ta có chút câu nệ, chỉ chỉ ông chú đang mê man trên giường bệnh, nói: "Đây là cha của anh Phương."Tôi khiếp sợ đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết nên phản ứng như thế nào.Dương Nghĩa Sâm còn nói: "Đêm nay, tôi ở lại đây, chăm sóc chú Phương."Phương Tự Bạch từng nói với tôi về cha Phương một lần.Anh ấy nói cha mình đang dưỡng lão ở một trấn nhỏ ở tây nam.Sau đó anh cũng không nói gì thêm.Thái độ của anh lạnh lùng đến mức làm cho tôi hoài nghi mâu thuẫn về gia đình anh nhưng cũng không dám hỏi nhiều.Tôi ôm một bụng nghi vấn, còn muốn hỏi Dương Nghĩa Sâm một vài chuyện, điện đã thoại vang.Là anh ấy gọi tới.Anh ấy nói đang ở nhà tôi chờ tôi, muốn tôi tan ca nhanh trở về nhà, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước, nhưng giống như đang chất chứa điều gì.Tôi không biết.Tôi an ủi anh ấy rằng cha của anh chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, bổ sung máu là có thể bình phục.Anh chỉ "ừm" một tiếng.Tôi lại hỏi anh sao cha anh đến đây mà không nói với tôi một tiếng.Anh ấy không đáp chỉ thúc giục tôi về nhà nhanh lên, sau đó cúp điện thoại.Có một loại cảm giác kỳ lạ không nói nên lời dâng lên.Lúc tôi về đến nhà anh đang ngồi trên sô pha, đặt một cái laptop trên đầu gối, đeo một cặp kính gọng vàng, cả người toát ra vẻ nhã nhặn điềm tĩnh.Nhìn thấy tôi, anh cười đứng lên vừa giúp tôi cởi áo khoác treo lên vừa nói: "Anh đã nấu cơm rồi, em đi rửa tay đi rồi ăn cơm."Đột nhiên tôi nghĩ đến mấy từ vợ hiền dâu thảo.Nhưng nhìn lại bạn trai cao gần mét chín bên cạnh, tôi vội vàng lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ không đâu này.Không khí trên bàn cơm có hơi quá mức im lặng, trông anh có vẻ không muốn nói gì.Vài lần tôi muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nói.Đợi đến lúc anh tắm rửa xong đi ra, rốt cuộc tôi cũng tìm được cơ hội hỏi: "Sao anh lại không nói với em cha anh tới đây?"Trên mặt anh ấy vẫn nở nụ cười nhẹ: "Ông ta cũng không có nói với anh, anh cũng không biết chuyện này mà."Anh lên giường, chậm rãi tới gần tôi.Tôi không hề nhận thấy được nguy hiểm đang ở tới gần, vẫn đang mãi bất ngờ vì chuyện gặp cha mẹ trong tình huống không chuẩn bị trước này: "Ở bệnh viện em cũng có thể chăm sóc cho chú ấy, nhưng mà cũng không hợp lý lắm, hay là em thuê y tá nha. Đúng rồi, chú cần bổ máu, ngày mai em đi mua chút đồ bổ máu cho chú ấy."Anh ấy gối đầu lên bụng tôi, hai tay ôm lấy thắt lưng của tôi, nghe vậy cũng chỉ ừ một tiếng, hình như anh có chút không vui.Tôi an ủi: "Đừng lo lắng, ngoại trừ mất máu quá nhiều những vết thương khác của chú không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể xuất viện."Không khí im lặng hơn mười giây.Bỗng nhiên bạn trai nói: "Em có biết vì sao cha mẹ anh ly hôn không?"Tôi nghiêm túc hỏi lại: "Vì sao?""Bởi vì ông ta bạo lực gia đình."Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao thái độ của anh ấy với cha mình lại kỳ lạ như vậy rồi."Mỗi lần tâm trạng không tốt ông ta sẽ đánh người, năm anh tám tuổi thiếu chút nữa bị ông ta đánh chết, nằm trước cửa nhà nửa chết nửa sống, sau đó hàng xóm không đành lòng nên kêu xe cứu thương."Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nghe không ra buồn vui, hoàn toàn khác với tâm trạng của tôi.Đơn giản một từ "đau lòng" sao có thể nói lên được nỗi lòng của tôi lúc này.Tôi ôm lấy đầu của anh, chóp mũi bắt đầu chua xót, rất