Lúc tôi nhận được bức ảnh kia phản ứng đầu tiên của tôi là ảnh đã được photoshop.Lại nhìn thấy người gửi ảnh cho tôi nói đã gửi đến nhóm chat trong bệnh viện của Kỷ Hoài rồi.Vậy bức ảnh này tám phần là thật.Tiểu Hoài là người hay xấu hổ, bình thường lúc ở trên giường tôi thử thăm dò nói mấy lời không có chừng mực em ấy đều sẽ trốn trong chăn không chịu ra.Khẳng định hiện tại em ấy rất khó chịu.Tôi áp tai vào di động nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của Kỷ Hoài từ đầu dây bên kia, tôi bướng bỉnh canh giữ ở cửa không chịu rời đi.Thứ mà tôi cần chỉ có em ấy.Hoàn toàn không phải một lời giải thích không quan trọng.Chờ đợi một phút đồng hồ, điện thoại bị ngắt, sau đó là tiếng mở cửa vang lên.Động tác mở cửa của Kỷ Hoài vô cùng vội vàng, vừa mới mở cửa ra em ấy đã chạy ra kéo mạnh tôi vào nhà."Nghe này, Phương Tự Bạch," Kỷ Hoài siết chặt lấy cổ tay tôi, hiển nhiên em đang cho rằng tôi tới để tra hỏi em, "Trong bức ảnh kia là em và người yêu cũ của em, em không chưa hề quan hệ với anh ta, em không biết lúc ấy anh ta lén đặt camera, đó là chuyện rất lâu trước kia rồi, không phải chuyện xảy ra gần đây, em, em không có làm ra chuyện có lỗi với anh..."Em ấy nói rất nhanh, cũng nói rất nhiều, nhưng cũng nói vô cùng lộn xộn.Em vừa nói vừa nhìn chằm chằm tôi, hai tay lại siết lấy cổ tay tôi càng