Từ Dương nhìn mười mấy người đi theo hắn tới đây, hơi kinh ngạc.Vốn cho là những người này đều sẽ rời đi, không ngờ còn có người không sợ chết, dám đi theo hắn.“Rốt cuộc ngươi có tu vi gì, tại sao muốn che giấu tu vi bản thân.” Ngay lúc này, một người tiến tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.Từ Dương quay đầu nhìn hắn một cái, là một tên mập tu vi Kim Đan hậu kỳ.Loại tu như vậy trong đội ngũ này cũng coi như rất lợi hại.Đương nhiên, trước mặt Từ Dương cũng chỉ là cặn bã.“A, ta không hề che giấu, ta vốn dĩ chính là Luyện Khí kỳ.” Từ Dương nói.Người mập mạp kia vẻ mặt cổ quái nhìn Từ Dương, cũng không nói cái gì.Đi sâu vào bên trong rừng rậm, Từ Dương trên đường thấy được không ít linh dược.
Một vạn năm trước những linh dược này cũng là tuyệt thế linh dược, nhưng là bây giờ chỉ là cỏ dại.Mới đầu Từ Dương còn có chút hứng thú ngắt lấy những linh dược này, nhưng sau đó, bởi vì những linh dược này thật sự quá nhiều, Từ Dương liền hoàn toàn mất hết hứng thú.Hái một chút đủ số lượng, Từ Dương liền tiếp tục tiến về phía trước.“Nếu các ngươi nhìn thấy những linh dược này, giúp ta ngắt lấy.
Các ngươi đưa ta năm mươi gốc linh dược dạng này, ta có thể cho các ngươi đan dược tăng cao tu vi.”Từ Dương trên tay cầm linh dược vừa hái được, hướng về phía các tu sĩ Kim Đan kỳ nói.Hắn làm cho những này Kim Đan kỳ tu giả đi theo hắn, cũng là bởi vì hắn cần những tên tu sĩ Kim Đan kỳ hái linh dược cho hắn.Bây giờ, chính là lúc nhóm tu sĩ Kim Đan kỳ này phát huy tác dụng.Những tu sĩ Kim Đan kỳ này nhìn Từ Dương, gương mặt ngơ ngác.
Bởi vì loại linh thảo Từ Dương cầm trên tay thật sự quá bình thường.Loài cỏ này, dọc theo đường đi bọn hắn nhìn thấy vô số.
Hơn nữa, cái thứ này không phải cỏ dại sao.
Như thế nào lại biến thành linh dược.“Cái này, ngươi đừng trêu đùa bọn ta chứ, cỏ này không có giá trị gì, ngươi lấy về làm gì.” Một người lên tiếng hỏi.Từ Dương nhìn hắn một cái.
“Ở trong tay các ngươi không có giá trị, không có nghĩa là ở trong tay của ta cũng không có giá trị, yên tâm đi, chỉ cần các ngươi hái cho ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi đan dược.”Những người kia vẫn là không tin, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên, từ phía bên cạnh truyền tới một tràng tiếng xé gió.Từ Dương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ, vết thương chằng chịt đang hoảng hốt chạy trốn.
Thiếu nữ này thế mà có tu vi Nguyên anh kỳ.Sau lưng thiếu nữ là hai lão quái vật Nguyên anh kỳ mặt nhe răng cười đuổi theo.“Cứu ta.” Thiếu nữ kia, nhìn thấy phía Từ Dương ở phía trước ngạc nhiên gào lên.Từ Dương bình tĩnh quay đầu đi, xem như không nhìn thấy cái gì cả.
Chuyện của người khác hắn không bắt buộc phải xen vào.“Đại nhân, cứu ta.” Thiếu nữ chạy về phía Từ Dương, vừa tới bên cạnh Từ Dương mắt liền trở nên trắng dã, hôn mê bất tỉnh.Từ Dương nhìn chằm chằm thiếu nữ ngã bên cạnh mình, hắn ngây ngốc.Ngã ở chỗ khác không được à, sao cứ phải ngã ở ngay cạnh hắn, lần này, có chút phiền phức.Khi nghĩ tới đây, Từ Dương vuốt vuốt huyệt Thái Dương lui lại hai bước, nói với hai lão quái vật Nguyên anh kỳ.“Cái này cái gì......!Ta không biết cái gì hết, các ngươi muốn tiếp tục làm gì cứ tiếp tục làm đi.” Nói rồi Từ Dương quay người chuẩn bị rời đi.Một đám tu sĩ Kim Đan kỳ phía sau nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai tên tu sĩ Nguyên anh kỳ, vốn dĩ đã bị dọa cho ngây ngốc.Bây giờ lại nhìn thấy Từ Dương lại bỏ mặc thiếu nữ nằm trên mặt đất kia, trong nháy mắt, bọn hắn liền đưa được kết luận, Từ Dương cũng không thể trêu vào hai tên Nguyên anh kỳ kia, bọn hắn cũng không thể trêu vào.Cho nên, những người kia hoặc là tan tác như chim muông, hoặc là khuôn mặt cứng ngắc nở nụ cười lấy lòng.“Ngươi là ai.” Một tên tu sĩ Nguyên anh kỳ nhìn Từ Dương, tiến lên hung hãn nói.Mặc dù Từ Dương đã làm ra vẻ nhượng bộ, nhưng