“Cho nên ngươi muốn nói gì?” Từ Dương hỏi.
Hà Quang khẽ cắn môi, trong con ngươi vẻ âm tàn thoáng qua, nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Cho nên, xin đại nhân không nên bức bách!”Từ Dương cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vung tay lên thật cao sau đó nhanh chóng hạ xuống.
Bộp một tiếng, một tát này đánh thật mạnh vào má Hà Quang.
Hà Quang khẽ sờ lấy nơi bị đánh, ánh mắt không thể tin được.
“Ngươi, ngươi, ngươi! ! ” Hà Quang giơ tay chỉ vào Từ Dương, miệng run rẩy như muốn nói gì nhưng không nói nên lời.
Ánh mắt kia, từ không thể tưởng tượng nổi đã biến thành hoảng sợ.
Từ Dương nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Ngươi đừng chỉ và ta, ngươi sẽ thế nào nói một chút đi.
”Hà Quang sờ gò má đã sưng lớn, bỗng nhiên lùi về phía sau.
“Người này lợi hại, không thể địch được hắn, mau vào sơn môn, thỉnh lão tổ rời núi.
”Nhóm người vây xem, dù là Nguyên Anh kỳ hay Trúc Cơ kỳ, đều nhanh chóng lui vào trong sơn môn.
Vù.
Lúc này, một âm thanh trầm thấp truyền đến, sương mù nhàn nhạt màu đen bao phủ trên bầu trời Ma Vân Tông.
Từ Dương nhìn thoáng qua, không thèm đếm xỉa đến.
“Lại là Tà Quy Nguyên Hộ Sơn trận? Có chút ý tứ, đáng tiếc, chỉ là một bản tàn khuyết.
” Từ Dương bước ra, du tẩu bên ngoài trận pháp, tay không ngừng điểm trong hư không.
Người trong trận pháp ngơ ngẩn nhìn Từ Dương, nghị luận ầm ĩ, không biết hắn đang làm gì.
Nhưng theo tay Từ Dương điểm ra, toàn bộ trận pháp cũng bắt đầu run rẩy, cuối cùng, bịch một tiếng, trận pháp vỡ vụn như bọt biển.
Từ Dương bước ra, tiến nhập vào trong Ma Vân Tông, đi tới trước mặt đám người đang sửng sốt kia.
“Các ngươi ổn chứ?” Từ Dương cười hỏi.
Đồng thời trên người hắn linh khí bành trướng như thủy triều trong biển cả, tung bay khắp trời, trắng lóa mắt.
Ầm.
Lập tức không ít đệ tử Ma Vân Tông bị linh khí của Từ Dương đánh trúng, không kịp kêu thảm một tiếng đã biến thành tro tàn.
Trưởng lão tu vi Nguyên Anh kỳ muốn tới ngăn cản Từ Dương, nhưng mà hắn vừa mới tới gần đã bị linh khí của Từ Dương che mất.
Từ Dương vào Ma Vân Tông như vào chốn không người.
Toàn bộ Ma Vân Tông không ai có thể ngăn cản một chiêu của Từ Dương.
Bên trong Ma Vân Tông, một người quỳ trên mặt đất, thống khổ kêu lớn: “Đệ tử khẩn cầu Lão tổ xuất quan! Nếu không, hôm nay Ma Vân Tông chúng ta sẽ bị diệt vong.
”Khi tiếng gào bi phẫn nào thốt lên, một bóng người nhanh chóng hiện lên.
Người này có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, trên người mặc bào trắng, nhìn vô cùng già, toàn thân trên dưới không có da thịt, chỉ có túi da bọc trên khung xương.
Mặc dù như thế, nhưng mà tinh thần lão ta không chút uể oải, cho người ta một cảm giác khỏe mạnh, sảng khoái.
“Chuyện gì!” Lão nhân kia liếc mắt nhìn Hà Quang quỳ trên mặt đất, hỏi.
“Tông chủ đại nhân, bên ngoài có người đến gây sự, đệ tử vô năng, không có cách nào chế ngự, xin sư phụ ra tay!” Hà Quang vui đến phát khóc.
“Có người đến gây sự mà ngay cả ngươi cũng không có cách nào chế ngự sao?” Phương Ẩn có chút sững sờ.
Một tia thần thức quét ra phía bên ngoài, sau đó nói: “Ta biết rồi, đi cùng ta.
”Vừa dứt lời, Phương Ẩn liền biến mất tại chỗ.
Ngay lúc này, Từ Dương đang đánh giết sảng khoái, đột nhiên không gian trước mặt nổi lên gợn sóng, sau đó, một lão nhân, giống như lột mở không gian, từ trong đó bước ra.
“Ngừng tay.
” Phương Ẩn nói.
Ánh mắt âm tà của lão nhìn bốn phía, chỉ thấy đệ tử Ma Vân Tông tử thương thảm trọng.
Cũng may, người chết đều là đệ tử phổ thông, trụ cột Ma Vân Tông vẫn vững vàng, cũng không có gì trở ngại.
Mặc dù hiện tại lão rất tức giận nhưng lão không nhìn ra thực lực của Từ Dương thế nào lại tạo nên đả kích quá lớn với Ma Vân Tông như vậy.
Phương Ẩn tính toán một chút, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Từ Dương ngừng tay, nhàn nhạt nhìn người