Từ Dương từ trong không gian trữ vật lấy ra Linh thuyền bằng bàn tay.
Hắn ném lên không trung, một cỗ ánh sáng trắng lóe lên bao quanh Linh thuyền, Linh thuyền nhanh chóng trở nên to lớn.
Mấy giây sau, Linh thuyền bằng bàn tay trở nên to lớn bằng nửa cái phòng.
“Sư phụ thật lợi hại, đây là cái gì?”Lưu Thanh ngạc nhiên nhìn Linh thuyền lơ lửng giữa không trung.
Mặc dù ở Dược Sơn Trang nàng gặp qua không ít tiên nhân, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Linh thuyền.
Vương Phương Thúy cũng rất ngạc nhiên, trong lòng nói thầm, quả nhiên thủ đoạn của tiên gia thật cao thâm khó dò.
“Lên đây đi, bây giờ chúng ta không cần ở nơi này, ta mang các ngươi đi Thiên Lam Tông.
” Từ Dương nói.
Vương Phương Thúy do dự một chút.
“Để ta đi thu thập đồ đạc một chút.
”“Không cần thu dọn.
” Từ Dương thản nhiên nói.
“Thế nhưng những vật kia ném bỏ đi thì tiếc lắm, rất nhiều tiền! ! ” Vương Phương Thúy lẩm bẩm.
Ba! ! Từ Dương trực tiếp ném ra một đống bạc, chồng chất cao đến đầu người.
“Đủ chưa.
”Vương Phương Thúy sửng sốt vài giây, theo bản năng gật đầu nói: “Đủ! ! ”“Đều cho ngươi, có điều bây giờ ngươi mang không nổi, ta bảo quản thay ngươi.
” Từ Dương nói, vung tay lên, đống bạc trên mặt đất thành biến mất ngay lập tức.
Trong vòng một ngày, Vương Phương Thúy chịu hết kích động này đến kích động khác, thật sự không tiêu hóa hết, đầu óc nàng quay cuồng.
Ba người lên Linh thuyền của Từ Dương, Từ Dương mang theo bọn họ nhanh chóng đi tới Thiên Lam Tông! !.
Tốc độ của Linh thuyền nhanh vô cùng, chỉ trong mười mấy phút đã vượt qua thiên sơn vạn thủy, quay trở lại Thiên Lam Tông.
Từ Dương không chỉ nói cho có, phía sau núi Thiên Lam Tông, hắn tìm một tứ hợp viện rộng rãi cho Vương Phương Thúy ở.
Sau đó đem cả tấn bạc đều cho nàng.
Vương Phương Thúy chịu không được kích động này, cả người xụi lơ, suýt chút nữa ngất đi.
Từ Dương nhìn thấy chỉ biết cười khổ, gọi hai đệ tử Trúc Cơ kỳ phục dịch Vương Phương Thúy thật tốt.
Dù sao nàng ta cũng là mẹ của hai đồ đệ hắn, hắn không thể bạc đãi được.
Sắp xếp cho Vương Phương Thúy xong, Từ Dương dẫn Lưu Thanh và Lưu Minh đến phòng luyện đan! !.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là Luyện Đan sư, quá trình tu luyện vô cùng tẻ nhạt và khổ cực.
Luyện đan cũng sẽ phải trải qua vô số lần thất bại, nhưng mà ta hi vọng các ngươi đừng từ bỏ, nếu không, các ngươi có lỗi với thiên phú của các ngươi.
”Từ Dương đứng bên cạnh lò luyện đan, thản nhiên nói.
Những lời này hắn đều nói với mỗi đồ đệ của mình.
“Dạ, đã biết sư phụ.
”Lưu Thanh nhìn mọi thứ trong phòng luyện đan, hai tay không ngừng vuốt ve lò luyện đan.
Mặc dù những vật này nàng chưa từng thấy bao giờ nhưng lại cảm giác vô cùng thân thiết.
Từ Dương lấy ra mấy bình đan dược cho Lưu Thanh và Lưu Minh.
“Những thứ này chính là đan dược, là thứ các ngươi phải luyện chế.
”“Đương nhiên, bây giờ không phải bảo các ngươi luyện đan, ta muốn các ngươi uống những viên đan dược này, chúng sẽ khiến các ngươi trở thành tu sĩ.
”Dưới sự hướng dẫn của Từ Dương, hai người Lưu Thanh và Lưu Minh uống hết lọ này đến lọ khác.
Chỉ trong thời gian một ngày, Lưu Thanh và Lưu Minh đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
Lại đưa đồ đệ lên đến Trúc Cơ kỳ, mặc dù Từ Dương rất vui vẻ nhưng mà cũng càng thêm phiền muộn.
Đã mười vạn năm rồi hắn chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, còn đồ đệ của hắn từ không có tu vi tiến lên Luyện Khí kỳ chỉ trong thời gian một ngày.
Tiếp đó lại nhanh chóng từ Luyện Khí kỳ đột phá đến Trúc Cơ kỳ.
Lưu Thanh, Lưu Minh có tu vi, có linh khí đã nhanh chóng có thể luyện đan.
Mấy ngày kế tiếp, Từ Dương không quản ngày đêm dạy bảo hai đồ đệ luyện chế đan dược.
Hai người đồ đệ này cũng không khiến hắn thất vọng, Lưu Thanh đã có thể luyện chế một ít đan dược cấp thấp.
Mặc dù Lưu Minh còn chưa đạt đến trình độ Lưu Thanh nhưng cũng không kém nhiều! !.
Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang, Từ Dương đang nằm trên ghế, Lăng Thanh Thù bên cạnh đang bóp chân bóp vai cho hắn.
Hai đồ đệ hắn mới thu nhận được luống