Triều Ca cứ đơ người như vậy, để cho Minh Húc ôm một lúc lâu.Tim nàng nhảy bịch bịch, dường như muốn nhảy lên cổ họng. Nhưng nàng dần dần phát hiện, nàng lại rất thích loại cảm giác này, bị khí tức Minh Húc quanh quẩn, cảm nhận độ ấm và sự ôn nhu của hắn. Triều Ca bất giác hơi nhếch khóe môi lên lên, ngọt tận tâm can.“Ủa, Địch Phỉ Nhiên không cho nàng ăn cơm à?”Một câu nói của Minh Húc, phá vỡ bong bóng màu hồng trong lòng Triều Ca, phong cách đột ngột lại đổi, nàng sửng sốt một chút.“Có mà, mỗi ngày đều thay đổiphương pháp làm đồ ăn ngon cho ta, đại khái là muốn lấy được lòng ta, trước hết phải bắt được dạ dày của ta.”“Vậy sao nàng còn bị nuôi gầy trơ xương như que củi vậy?” Triều Ca nghe được trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ, nàng nhất thời xụ mặt xuống.“Gầy đâu mà gầy?”“Ôm cấn thấy sợ” Minh Húc buông tay ra.Trong lòng Triều Ca nhất thời giận dữ, giỏi cho một tên Minh Húc, cho ngươi ôm, cho ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn chê ta cấn ngươi! Hỗn đản! Mọi hảo cảm trước đó đều tan thành mây khói, Triều Ca mang theo cái hòm thuốc tức giận đi.Minh Húc nhìn nàng rời khỏi, không khỏi cười khẽ một tiếng.“Khẳng định lại mắng ta, thật là đồ keo kiệt.”Lúc Triều Ca trở lại lều của Minh Húc, sắc trời đã tối lại, nàng mang theo cái cái hòm thuốc vội tới thay thuốc cho Minh Húc. Vừa vào trướng bồng, Triều Ca đã ngửi thấy mùi cơm, ngẩng đầu nhìn qua, trong đĩa còn có đầy thịt.Nhất thời cái bụng Triều Ca liền biểu tình. Nàng phát hiện, trên bàn lại có hai chén cơm đầy, nàng liếc mắt liền biết chắc là Minh Húc chuẩn bị cho nàng! Nàng để hòm thuốc xuống, tung ta tung tăng chạy đến bên cạnh bàn, không chút khách khí cầm đũa lên.“Thiếu tướng quân, ta ăn cơm thôi.”Nhưng đũa Triều Ca vừa mới đụng tới đồ ăn, còn chưa gắp được thịt lên, đã bị đũa Minh Húc đè xuống. Triều Ca sững sờ, khó hiểu nhìn về phía Minh Húc.“Ta để nàng ăn à?”“Ngươi chuẩn bị hai cặp đũa, hai chén cơm, chẳng lẽ không phải để ta ăn sao?”“Nàng có phát hiện nàng ở trước mặt ta càng lúc càng lớn mật hay không?”Triều Ca sững sờ, nàng nói: “Tất nhiên, ngươi cũng biết ta là ai rồi, ta cũng không cần giả bộ sợ hãi với ngươi nữa.”“Thì ra trước mặt ta nàng vẫn luôn giả ”Chân mày Minh Húc hơi cau lại, vẻ mặt không vui.Triều Ca nuốt ngụm nước bọt, tim rơi lộp bộp.“Thật ra ta đối với Thiếu tướng quân là chân thành ngưỡng mộ.”“Đã bảo nàng chớ nói dối ở trước mặt ta, sao nàng luôn không nhớ được? Một chút coi trọng cũng không có.”Triều Ca ủ rũ, trên mặt là vẻ bại trận, sau một lát, nàng lại ngẩng đầu hỏi: “Ta có thể ăn chưa?”“Không thể” Minh Húc vô tình cự tuyệt nàng.“Vì sao!”“Cánh tay ta rất đau, thay thuốc trước ”Triều Ca rơi lệ, vẻ mặt đưa đám buông đũa xuống, ngồi xổm bên người Minh Húc thay thuốc cho hắn.“Đừng làm ra vẻ ủy khuất như thế, chính mình làm sai, phải gánh vác.”Triều Ca bĩu môi, rõ ràng chính là Minh Húc lấy việc tư trả thù, cố ý để cho nàng một bàn đồ ăn lớn, ngửi mùi thơm thức ăn, lại không cho nàng ăn! Lúc này, Minh Húc động đũa, chậm rãi, ăn nhiệt tình. Cái bụng Triều Ca bắt đầu gào thét. Có lẽ đây là việc dằn vặt người ta nhất, trước mắt bày một bàn món ngon, nàng chỉ có thể ngửi lại không thể ăn, còn phải nhìn tên hỗn đản kia ăn.Rốt cuộc, Triều Ca thay thuốc xong cho Minh Húc, nàng khẩn trương ngồi vào bàn ăn.Triều Ca thấy Minh Húc ăn một bữa cơm tối phong phú, để cho mình đói thảm hại, cho nên nàng vừa ăn liền không dừng được. Nàng xuất thân từ hoàng thất, từ nhỏ bị ma ma lễ nghi dạy bảo, thói quen nhai kỹ nuốt chậm, cho dù đói cũng có thể đảm bảo lối ăn ưu nhã.Minh Húc đã ăn no, ngồi đối diện Triều Ca khoan thai nhìn nàng ăn, khóe miệng mỉm cười. Triều Ca ăn thật lâu, rốt cục mới lấp đầy cái bụng. Trong lòng nàng ngửa mặt lên trời thét dài, rốt cuộc cũng trấn an được miếu ngũ tạng của mình rồi.Đặt đũa xuống, Triều Ca phát hiện tất cả thức ăn trên bàn đều bị nàng quét sạch, chỉ còn lại có mấy cái đĩa trống. Triều Ca không khỏi sững sờ, nàng hình như đã ăn rất nhiều. Nàng chỉ lo cúi đầu ăn, căn bản không phát hiện một bàn đồ ăn bị một mình nàng quét sạch. Lúc này Triều Ca mới cảm giác được bụng hơi căng.“Ăn no chưa?” Minh Húc hỏi.Triều Ca gật đầu.“Đi ra ngoài tản bộ, coi chừng căng chết.” Minh Húc cười giả dối. Triều Ca khó hiểu, nhưng vẫn theo Minh Húc ra khỏi lều.Lúc này ở trên Bắc Cương, mặt trời ngả về tây, rải ánh chiều tà đầy trên mặt đất, gió chạng vạng ôn hòa thổi, thổi tan nóng bức, mang đến một cơn mát lạnh. Triều Ca đi theo phía sau Minh Húc, đi một vòng dọc theo vị trí đóng quân tạm thời của bọn họ, đi thẳng đến một vách núi thấp thì dừng lại.Đứng ở trên vách núi, nhìn về phía xa xa bên dưới là một mảnh bình nguyên mênh mông. Mặt trời chiều dần dần ngả về tây, trên mặt đất bao la phủ lên một tầng mây đỏ. Nhìn về phía xa kia, Triều Ca lại thấy chỗ vốn là nơi đóng quân của Huyền Vũ. Trên vùng đất kia, đã trải đầy lều trướng của Càng quân, hệ thống phòng ngự cũng đã dựng lên, nhìn qua có vẻ rất trật tự rõ ràng. Triều Ca nhớ lại, lần trước lúc nàng đứng ở chỗ này xem nơi đóng quân của Huyền Vũ, binh sĩ Càng quốc đang vận chuyển hỏa thiêu thi thể Ly quân. Trên mảnh đất kia, rơi lại tro cốt tướng sĩ Ly quân, còn có tín niệm không cam lòng của bọn họ. Triều Ca trong lòng nghẹn ứ, chỗ kia vốn là địa bàn Ly quốc, bây giờ lại là nơi Càng quân khua tay múa chân.“Lúc nào đoạt lại trụ sở của Huyền Vũ quân?” Sắc mặt Minh Húc cũng trầm xuống,