Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Lúc Đề Kiêu nhận được thư thì đã là mấy ngày sau.
Khoảng thời gian này hắn chấn chỉnh nạn dân, rồi còn phải đi cùng quan viên tới trạm thuỷ văn ở các nơi nghe ngóng tình hình lụt lội nữa.
Đê cũ đã bị nước lũ đập vỡ, trước khi Đề Kiêu đến nơi, quan viên mà Triệu Quân an bài đều đang chuẩn bị xây dựng lại đê, đề phòng lần sau lũ lụt phát tác.
Trong khoảng thời gian này Đề Kiêu làm lụng vất vả cả ngày lẫn đêm. Hắn triệu tập tất cả các quan viên cùng với dân thường có hiểu biết về công trình thuỷ lợi ở Văn Châu, cân nhắc đề nghị của bọn họ, cuối cùng bổ nhiệm một tú tài trẻ tuổi.
Vị tú tài này có mấy phần tài năng cùng học vấn, cũng không phải là nho sinh mô phạm chỉ biết đọc sách thánh hiền. Đề Kiêu thấy người này đeo trường kiếm bên người, giữa chân mày nghiêm nghị bất phàm, không có dáng vẻ thư sinh yếu đuối nên ấn tượng về người này cũng không tệ.
Tú tài này đã dựa vào địa thế của Văn Châu mà thiết kế rãnh thoát nước, cũng vẽ ra bản đồ. Tuy rằng Đề Kiêu cũng không tinh thông về thuỷ lợi, nhưng cách nhìn của hắn độc đáo, cũng không chuyên quyền độc đoán, biết lắng nghe kế sách có ích của thuộc hạ. Trải qua mấy lần bàn bạc, Đề Kiêu cho rằng phương pháp xây dựng rãnh thoát nước có tính khả thi, hắn phái mưu sĩ dưới tay mình cùng với tú tài chủ trì việc này.
Tuy hắn là người bận rộn nhưng trong lòng cũng nhớ Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu trước giờ không thể rời khỏi hắn. Đề Kiêu vẫn luôn biết.
Nếu Đề Kiêu chỉ là một Vương gia nhàn hạ giàu có bình thường, cả đời này hắn sẽ bầu bạn ở bên cạnh Diệp Ly Châu, vĩnh viễn không rời xa nàng.
Thấy bé con Doanh Nhi gửi thư tới, Đề Kiêu buộc phải thừa nhận, Doanh Nhi thông minh lanh lợi, không hổ là con trai hắn. Khi trước ở Hàm Châu thằng bé cũng chưa nhận được mặt chữ, cả ngày xem người ta hô đánh hô giết. Tới kinh thành rồi, học ở bên cạnh Diệp Gia Hữu một thời gian, lại còn biết viết chữ nữa.
Diệp Ly Châu vậy mà khóc thầm, thực sự nhớ hắn quá?
Thực ra Đề Kiêu vốn dĩ có thể để Diệp Ly Châu ở lại Hàm Châu. Ở Hàm Châu nàng cũng sẽ an toàn hơn, chặt đứt liên hệ giữa nàng và Diệp Phụ An, cũng có thể khiến nàng hồi tâm.
Chẳng qua là hắn không muốn để cho Diệp Ly Châu quá mức cô đơn, cho nên mới đưa nàng tới kinh thành. Trong khoảng thời gian hắn rời đi, nàng có Diệp Phụ An và Diệp Gia Hữu làm bạn, thì cũng tốt hơn nhiều.
Xem ra, mặc kệ thế nào, dù là ai cũng không thể thay thế được Đề Kiêu. Sau khi hắn rời đi, dù cho bên cạnh nàng có cha, có em trai, cũng không thay thế được địa vị của hắn.
Đề Kiêu không thể buông bỏ công chuyện ở đây mà quay về, thậm chí hắn cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để viết thư. Thời tiết dần nóng lên, mùa hè phương nam lại càng oi bức hơn, mỗi ngày Đề Kiêu mặc quan phục ở bên ngoài rất cực khổ, bị phơi nắng nên đen đi không ít, cũng gầy đi rất nhiều.
Nhưng mà lần này, đọc được thư của Doanh Nhi, Đề Kiêu bớt chút thời gian viết thư hồi âm cho Diệp Ly Châu.
Mấy ngày sau, Diệp Ly Châu nhìn thấy nét bút quen thuộc thì mắt hơi đỏ lên.
Nàng biết Đề Kiêu vất vả, cho nên không nói cho hắn biết nàng nhớ hắn, sợ hắn bởi vậy mà phân tâm. Đề Kiêu làm việc ở bên ngoài, tâm tư không nên vương vấn trên người nàng.
Doanh Nhi nghe nói phụ vương gửi thư cho mẫu phi thì vội vàng chạy đến phòng Diệp Ly Châu để xem.
Bé rướn cái đầu nhỏ lên, đáng tiếc Doanh Nhi vẫn chưa phân biệt được nhiều chữ lắm, rất nhiều chữ đều không nhận ra.
Bé ngước mặt lên hỏi: “Mẫu phi ơi, bao giờ thì phụ vương về ạ?”
Diệp Ly Châu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Doanh Nhi: “Đợi đến thời gian này năm sau, phụ vương của con sẽ trở lại.”
Doanh Nhi ngọ nguậy trong lòng Diệp Ly Châu: “Vâng ạ…”
Doanh Nhi tưởng là phụ vương sẽ về sớm cơ.
Thoáng cái lại thêm hai tháng nữa, Thái hậu cho mời Đào Mị Văn vào cung hai lần, sau đó phát hiện ra Đào Mị Văn cũng không hư hỏng như bà tưởng tượng, Triệu Quân lại thích nàng, xảy ra chuyện „lấy gậy đánh uyên ương“ sẽ khó tránh khỏi khiến cho mẹ con lục đục.
Thái hậu đành phải đồng ý để cho Đào Mị Văn vào cung.
Chỉ là gần đây trong triều ngoài triều đều bận rộn nên cũng không lập Đào Mị Văn làm hoàng hậu, mà trước tiên phong nàng làm Đức phi.
Sau chuyện này, trong lòng Triệu Quân cũng cảm kích Diệp Ly Châu vì đã nói giúp mình nên đưa tới phủ Tần Vương không ít đồ tốt.
Mùa hè đến, rồi chậm rãi đi qua, chớp mắt, tháng bảy trời quang, sinh nhật của Diệp Ly Châu cũng đã gần kề.
Từ sau khi gặp được Đề Kiêu năm mười lăm tuổi, nàng không trải qua sinh nhật một mình nữa.
Tuy rằng có Doanh Nhi ở bên cạnh, nhưng là thiếu mất Đề Kiêu, nàng luôn có cảm giác như thiếu mất thứ gì đó.
Tối hôm qua Diệp Ly Châu ngồi một lát ở trong gió, trên người nhiễm chút lạnh. Sáng sớm tỉnh lại, nàng cảm thấy cả người chẳng có một chút sức lực.
Ngày sinh của nàng không được xem là may mắn, cho nên cũng không tổ chức gì, chỉ chờ tới tháng sau chọn một ngày lành mới có thể ăn mừng.
Sáng sớm Doanh Nhi thỉnh an Diệp Ly Châu xong rồi đi vào cung. Hôm nay Triệu Quân muốn chiêu đãi sứ thần các nước, trong cung có yến hội, Doanh Nhi vào cung góp vui.
Diệp Ly Châu uể oải, nằm nghiêng trên giường không muốn dậy. Sáng sớm, sau khi rửa mặt xong, nàng uống chút canh sâm rồi nằm trên giường nhỏ.
Ngọc Sa thấy Diệp Ly Châu nằm đã lâu, cứ nằm tiếp như vậy cũng không tốt cho cơ thể.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Ngọc Sa khuyên nhủ: “Vương phi, người cứ ở lì trong phòng thế này cũng không tốt lắm. Người vẫn nên ra ngoài đi dạo một chút đi ạ, tản bộ một chút cũng tốt.”
Lông mi của Diệp Ly Châu khẽ rung rung, chậu lan quý bày trong phòng đã nở hoa, ngón tay nàng gẩy gẩy lá cây lan: “Chân ta hơi mỏi, không muốn đi lại.”
Ngọc Sa đi vào, ấn lên vai Diệp Ly Châu khẽ xoa bóp: “Hôm nay trời đẹp, Vương phi người nhìn bên ngoài mà xem, vạn dặm không mây, lại không hề có gió, không lạnh cũng chẳng nóng, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt cho thân thể. Hoa trong phòng có đẹp nữa, cũng không tươi đẹp bằng ngoài kia. Hoa tử vi, hoa hợp hoan, hoa dâm bụt, bây giờ đều đang lúc nở rộ.”
Nói như vậy Diệp Ly Châu không chịu nổi. Nàng thở dài: “Được rồi. Ta đi một mình tới hoa viên giải sầu.”
Ngọc Sa lấy một cái áo choàng mỏng khoác lên vai Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu mặc một thân váy áo mộc mạc, tóc đen như mây được buộc lên thật cao,