Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Đề hoàng hậu uống một ngụm trà, nghiêng nghiêng liếc nhìn Diệp Ly Châu, cánh môi hé mở, nhưng không nói gì.
Diệp Ly Châu chỉ đứng ở một bên, Hoàng hậu không nói gì, nàng cũng không chủ động nói chuyện.
Nàng vốn chính là thiếu nữ yên tĩnh ít nói.
Rất lâu sau đó, Đề hoàng hậu mới nói: “Diệp cô nương, qua đây, ngồi bên cạnh Bổn cung.”
Diệp Ly Châu đi qua ngồi xuống.
Đề hoàng hậu đột nhiên nâng cằm Diệp Ly Châu, rồi nói: “Để Bổn cung ngắm tỉ mỉ một phen.”
Diệp Ly Châu tránh né không kịp, cằm bị Đề hoàng hậu nhéo ở trong tay.
Đề hoàng hậu nhìn tiểu cô nương này một lần nữa. Lúc trước chỉ cảm thấy cô bé ngây ngô khiến người ta vừa lòng, bề ngoài cực đẹp, bây giờ tỉ mỉ nhìn kỹ, chỉ cảm thấy mặt mày của nàng cũng rất là quyến rũ. Cặp mắt long lanh sóng nước này, cho dù là ai nhìn thấy, đều muốn chìm vào trong đó.
Lúc Đề hoàng hậu nhìn nàng, nàng cũng đang nhìn Đề hoàng hậu.
Hoàng hậu được bảo dưỡng rất tốt, như là thiếu nữ tuổi thanh xuân vậy. Nhưng kề sát vào nhìn, thì vẫn nhìn ra được, nàng và thiếu nữ vẫn có rất nhiều chênh lệch. Mắt của Đề hoàng hậu rất sâu, đáy mắt u buồn, không có chút vui vẻ nào, khóe mắt có vết chân chim, nếp nhăn kéo dài từ hai bên cánh mũi xuống cũng có chút rõ ràng.
Lông mi của Diệp Ly Châu khẽ rung rung.
Đề hoàng hậu nói: “Ngày mai luyện võ trường có một trận so tài, Tần Vương và mấy người Thái Tử cũng ở đó, còn có những người trẻ tuổi khác. Diệp cô nương, Bổn cung sẽ phái người tới đón ngươi.”
Tuy trong lòng Diệp Ly Châu có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng nàng cũng không lên tiếng hỏi.
Đề hoàng hậu đột nhiên mời nàng đi xem cuộc so tài gì đó, có lẽ cũng có ý tứ sâu xa, Diệp Ly Châu định sau khi về nhà sẽ hỏi cha nàng một chút, lúc này nàng chỉ cười nói: “Nương nương ưu ái ạ.”
Đề hoàng hậu giữ Diệp Ly Châu lại trong cung ăn một bữa cơm, rồi để người đưa nàng về.
Chờ sau khi Diệp Ly Châu đi rồi, cung nữ thiếp thân Mai Chi mới nói: “Nương nương, người là muốn làm mối cho Diệp cô nương và Tần Vương điện hạ sao?”
Đề hoàng hậu là chị ruột của Tần vương, nàng đương nhiên sẽ không hại Tần vương, Tần vương thích cái gì, Hoàng hậu cũng sẽ không phá hỏng mới đúng.
Đề hoàng hậu khẽ ấn ngón giữa lên ấn đường, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: “Xem duyên phận đi. Nàng có thể sống đến lúc đó, Bổn cung tự nhiên sẽ không ngăn cản. Chỉ sợ Hàm Châu xa xôi ngàn dặm, nàng còn chưa tới Hàm Châu, mạng đã không còn nữa.”
Mai Chi thở dài nói: “Tần Vương điện hạ cũng rõ là, người bình thường đơn giản thì không thích, vừa thích là thích một người như vậy. Nếu Diệp tiểu thư không còn nữa, có thể đi đâu để tìm được người thứ hai xinh đẹp như nàng đây? Nô tỳ còn nhớ, mười mấy năm trước lúc mới gặp Diệp phu nhân, diện mạo đó, phong độ đó của Diệp phu nhân, đã khiến cho cả cung kinh ngạc, đến cả Thái hậu cũng ca ngợi Diệp phu nhân là mỹ nhân có một không hai. Bây giờ Diệp tiểu thư càng hơn Diệp phu nhân một bậc, có sắc đẹp thế gian hiếm thấy. Tần Vương điện hạ của chúng ta cứ một mực coi trọng người này…”
Đề hoàng hậu nói: “Đông trùng hạ thảo mà tháng này phủ nội vụ dâng lên vẫn còn chứ? Chọn thêm hai cây nhân sâm ngàn năm đưa qua, trong kho còn có một đôi vòng tay gỗ hương Già Nam khảm vàng ngọc, còn có một con tì hưu khắc vàng, hai thứ này dùng để trừ tà, nghe người ta nói ngày nàng ra đời không rõ, trên người có tai hoạ. Hi vọng cô nương này có thể sống thêm một đoạn thời gian, thế nào cũng phải sưởi ấm tâm Đề Kiêu trước.”
Mai Chi nhớ kỹ từng thứ một, rồi để tiểu cung nữ tâm phúc nhanh chóng đi xử lý. Nàng lại nói: “Nương nương, hôm nay Quý phi không được như ý, qua ngày hôm nay, nàng ta nhất định sẽ nói hươu nói vượn gì đó ở trước mặt bệ hạ.”
Trong mắt Đề hoàng hậu hiện lên một tia lạnh lẽo: “Trước hết cứ để nàng ta đi quấy rầy, đừng để ý tới là được.”
Vào cung hơn mười năm rồi, Đề hoàng hậu và Thịnh quý phi cũng minh tranh ám đấu hơn mười năm. Đề hoàng hậu đã sớm hết hy vọng với Hoàng đế, nàng chỉ mong Hoàng đế sớm chết đi, Thái Tử sớm kế vị ngôi vua.
Hoàng đế hiển nhiên lại đi tới chỗ Thịnh quý phi.
Ông ta yêu nhất chính là Thịnh quý phi, Thịnh quý phi biết làm nũng, không giống Hoàng hậu lúc nào cũng trưng ra vẻ đạo đức giả.
Uống xong chút rượu, Thịnh quý phi nói: “Bệ hạ, hôm nay nô tỳ đã gặp con gái của Diệp Phụ An. Cô nương đó lớn lên rất xinh đẹp, có điều thân thể đích thực kém một chút, nô tỳ chẳng qua là để người xỏ cho nàng ta cái lỗ tai, vậy mà nàng ta lại ngất đi.”
Hoàng đế nằm trên giường nhỏ: “Được rồi, xỏ lỗ tai gì.”
Thịnh quý phi quỳ gối đấm chân cho ông ta: “Nô tỳ cũng là có lòng tốt… Hôm nay hoàng hậu chiêu đãi Diệp cô nương, ngày mai nô tỳ cũng muốn chiêu đãi một chút. Bệ hạ, người biết mà, Dật Nhi vốn đã bị người hoạnh họe khắp nơi, nếu Diệp thừa tướng lại thành người của Thái Tử, hai mẹ con thiếp sẽ triệt để không còn đường sống nữa.”
Hoàng đế hơn bốn mươi tuổi, tuổi xuân đang thịnh, ông ta cũng lo lắng thế lực của Thái Tử lớn mạnh, tương lai sẽ bức vua thoái vị.
Cho nên bình thường đều dùng Triệu Dật tới kềm chế Thái Tử.
Thịnh quý phi nhìn sắc mặt của Hoàng đế, lại nói: “Bệ hạ yên tâm, ngày mai trong luyện võ trường, nhiều người như vậy cũng sẽ ở đó, sẽ không xảy ra sai lầm gì.”
Hoàng đế nói: “Nếu là con gái của người khác, Dật Nhi muốn chơi thì chơi. Nhưng Diệp Phụ An bụng dạ