Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Triệu Dật là người thông minh bực nào, hắn tìm đường sống trong kẽ hở dưới sự áp bức của Hoàng hậu và Thái Tử, hễ là vụng về một chút, thì đã bị Đề hoàng hậu sát hại mà thần không biết quỷ không hay rồi.
Vừa nhìn sắc mặt của Trịnh Nhân Nhi là Triệu Dật đã biết có điều mờ ám.
Triệu Dật không thể nhìn thấy Đề Kiêu đi tới, hắn tỉnh bơ, trì hoãn một chút rồi mới nói: “Trịnh tiểu thư đi đường cẩn thận.”
Bởi vì trên người có vết thương nhẹ, gã ác ôn Đề Kiêu đó còn đang ở trong cung, Triệu Dật cũng muốn đi nghỉ trước, lại thay thêm một lần thuốc nữa. Hôm nay, con ngựa mà hắn cưỡi tự dưng nổi điên, chắc chắn là Hoàng hậu đã động tay, Triệu Dật cũng muốn phái người đi thăm dò một phen.
Trịnh Nhân Nhi chờ Triệu Dật quay đầu đi khuất, lúc này mới nhấc váy, vội vàng vòng theo đường tắt đuổi theo Đề Kiêu.
Nàng ta xuất thân danh môn, cha là tướng quân, nên đặc biệt yêu thích những người đàn ông có vũ lực cao cường. Hiện tại đàn ông con trai trong kinh thành quá mức nho nhã hiền lành. Trịnh Nhân Nhi lại thích kiểu người có thân hình cao to, mặt mũi khôi ngô sáng sủa như Đề Kiêu. Kiểu người này, vừa nhìn là đã có cảm giác an toàn.
Hơn nữa, thân phận của Đề Kiêu tôn quý biết bao… là Tần vương, người gặp được thiên tử cũng không cần hành lễ đó.
Trong số các Vương gia khác họ, kể ra Đề Kiêu là lợi hại nhất.
Trịnh Nhân Nhi có tính tình gan dạ hoạt bát, nàng ta biết, chỉ có người con gái thông minh dũng mãnh như mình mới có thể xứng đôi với Đề Kiêu. Đám quý nữ nhà quyền quý trong kinh thành chỉ biết ngấm ngầm mưu tính, đâu có thể sánh được với sự phóng khoáng, nhiệt tình của nàng ta. Kiểu đàn ông có quyết đoán, có dã tâm giống như Đề Kiêu, bên người nên sánh đôi với người vợ có tài có đức như nàng ta.
Nàng ta đi đường vòng, rất nhanh đã chạm mặt Đề Kiêu.
Sự kiện ngày hôm nay rất theo quy củ, Hoàng hậu và Quý phi đều có mặt, Trịnh Nhân Nhi mặc một thân đỏ chót, tươi đẹp loá mắt, hơn nữa mặt mũi nàng ta sinh động, đôi mắt lấp lánh vô cùng hoạt bát, quả thực là thu hút ánh mắt người khác.
Trịnh Nhân Nhi vốn tưởng rằng lúc hai người giáp mặt, Đề Kiêu sẽ chú ý đến mình.
Dù sao dung mạo của Trịnh Nhân Nhi xuất chúng, quý nữ kinh thành cũng không còn ai nổi bật hơn nàng ta nữa.
Thế nhưng, Đề Kiêu cũng chẳng cả dừng lại, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Trịnh Nhân Nhi không cam lòng, nàng ta hô lên một tiếng: “Ra mắt Tần Vương điện hạ.”
Đề Kiêu lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, cũng không để ý tới nàng ta, tiếp tục đi về phía trước.
Trịnh Nhân Nhi đi theo: “Tần Vương điện hạ, cha tôi là Tuyên Uy Tướng Quân, ông vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngài, lần này ngài tới kinh thành, không biết có thời gian tới hàn xá làm khách hay không ạ?”
“Tuyên Uy Tướng Quân?” Đề Kiêu đứng lại, thoáng liếc nhìn Trịnh Nhân Nhi.
Là nữ, một con nhóc con.
Trên mặt Trịnh Nhân Nhi hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt: “Tôi là đích nữ của phủ Tướng quân, tôi thường nghe cha và anh cả nhắc tới ngài.”
Tuyên Uy Tướng Quân Trịnh Hồng là người của Nhị hoàng tử, trung thành và tận tâm với Hoàng đế và Triệu Dật, trong nhà thường nhắc tới Đề Kiêu sao?
Sợ là lúc nào cũng muốn đối phó Đề Kiêu.
Đề Kiêu nói: “Nếu có chuyện quan trọng, bản vương sẽ tự tới phủ tướng quân thăm hỏi.”
Trịnh Nhân Nhi còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng Đề Kiêu đã đi lên trước rồi, nàng ta còn chưa tiến lên, hai thị vệ sau lưng Đề Kiêu khẽ chạm vào bội kiếm bên hông, ngăn cản nàng ta đi tiếp.
Tiếng kiếm va leng keng, hù Trịnh Nhân Nhi trợn tròn mắt, nàng ta lui về sau hai bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần vương đi xa.
Trịnh Nhân Nhi tiu nghỉu như mất mát thứ gì, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Nàng ta rốt cuộc đã nhìn ra, nhiều năm như vậy Đề Kiêu chưa thành thân, chưa lấy vợ, không gần nữ sắc, e là không phân biệt được phụ nữ đẹp hay xấu.
Nàng ta từng nghe nói về đủ loại sự tích của Đề Kiêu, người đàn ông này, xuất sắc nhất không phải là tướng mạo.
Trước đây Địch Nhung xâm phạm biên cảnh Yến triều, Địch Nhung binh hùng tướng mạnh, râu vàng mắt xanh, người người đều dũng mãnh bạo ngược, đã quấy nhiễu Yến triều nhiều năm, chém giết con dân Yến triều, cướp đoạt phụ nữ, đáng hận nhất chính là cướp đoạt hàng trăm trẻ em ở biên cảnh để moi tim tế tự.
Võ tướng trong triều đều không có cách nào làm gì bọn họ. Đề Kiêu tuổi còn trẻ đã mang binh đánh giặc, nổi danh nhất là một lần chiến dịch, Đề Kiêu đã đốt cháy 13 tòa thành của Địch Nhung, giết hàng loạt mấy vạn Địch Nhung, rửa sạch nỗi nhục trước kia, báo thù cho vô số người dân Yến triều đã mất mạng, điều này khiến Địch Nhung nghe tin thì sợ mất mật, đưa thư cầu hoà tới, cắt đất bồi thường xin khoan dung.
Đàn ông như vậy, Trịnh Nhân Nhi sao có thể không ái mộ.
Lúc này không hấp dẫn được Đề Kiêu, Trịnh Nhân Nhi cũng không gấp, xinh đẹp đứng đầu kinh thành như nàng ta, Đề Kiêu cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn thêm một cái, càng không cần nhắc tới người khác.
Lúc Trịnh Nhân Nhi đi đến cung Chiêu Dương, mọi người gần như đã ngồi vào chỗ rồi. Diệp Ly Châu ngồi bên cạnh Hoàng hậu, bên kia thì là Nhị công chúa, Tam công chúa, Tứ công chúa và Ngũ công chúa đang ngồi. Lục công chúa nhỏ tuổi, còn đang quấn tã, nên không được ôm tới.
Diệp Ly Châu cách Trịnh Nhân Nhi quá xa, đến cả cơ hội để hỏi mấy câu nàng ta cũng không có.
Trong lòng Trịnh Nhân