Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Ánh mắt Đề Kiêu dừng lại trên bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của Diệp Ly Châu, hắn lạnh nhạt nói: “Buông ra.”
Sắc mặt Diệp Ly Châu lập tức đỏ bừng, nàng nói: “Xin lỗi, ta cũng không phải cố ý.”
Đang nói, Diệp Ly Châu cảm thấy thắt lưng mềm nhũn, không tự chủ được dựa sát lên người Đề Kiêu.
Khi sắp sửa nằm sấp trong lòng hắn thì một tay Đề Kiêu đỡ lấy hông của Diệp Ly Châu, để nàng cách xa hắn.
Nàng chỉ nhìn hắn như vậy, chỉ là được nắm bàn tay nhỏ một chút, hắn đã không kềm chế nổi chính mình rồi.
Nếu nàng ngã vào trong lòng hắn thì…
Đề Kiêu nhìn quanh bốn phía.
Mặc dù đang là tháng năm, hôm nay lại đặc biệt râm mát, bụi hoa ở đây rậm rạp, che chắn rất kín đáo. Hắn không được tính là quân tử, nếu như Diệp Ly Châu quá đáng quá, Đề Kiêu ắt hẳn không bỏ qua cho nàng.
Nhưng mỹ nhân bệnh tật này, vừa tinh xảo vừa mảnh mai, ở bên ngoài gặp gió thì không tốt.
Một tay Đề Kiêu nắm lấy thắt lưng Diệp Ly Châu, để nàng cách mình xa hơn một chút, lời lẽ lạnh nhạt: “Cẩn thận.”
Diệp Ly Châu được Đề Kiêu đỡ đứng vững vàng rồi, nàng ngước mắt nhìn hắn: “Vừa nãy ta ở chỗ này tản bộ, không ngờ trùng hợp như vậy, lại có thể gặp được đại nhân.”
“Không trùng hợp.”
Đâu được tính là trùng hợp, rõ ràng là hắn chủ động tìm tới chỗ này.
Diệp Ly Châu nghe xong câu “Không trùng hợp” này của Đề Kiêu, thì lại hiểu lầm. Nàng cho rằng Đề Kiêu đã phát hiện nàng là đến tìm hắn.
Diệp Ly Châu buông thõng tầm mắt, lông mi thật dài chiếu ra một mảnh bóng mờ dưới mắt, vành tai hơi có chút đỏ.
Nàng mới xỏ lỗ tai, cũng không đeo bông tai, dái tai mượt mà lại mềm mại, xinh xắn lả lướt.
Đề Kiêu khống chế tay mình, tuy rằng rất muốn vân vê dái tai của nàng, nhưng hắn nhịn xuống.
Hắn buông lỏng thắt lưng của Diệp Ly Châu: “Đi đứng cẩn thận, về sau chớ có trốn ở trong bụi hoa.”
Diệp Ly Châu “Dạ” một tiếng, rồi nói: “Đại nhân giữ chức vụ ở nơi nào? Sau này sẽ vẫn thường xuyên tới Diệp phủ chứ?”
Nàng cũng không cầu xin nhiều lắm, thỉnh thoảng có thể gặp Đề Kiêu một lần, để thân thể thoải mái như vậy một đoạn thời gian, là nàng đã đủ hài lòng rồi.
“Ở trong cung.” Đề Kiêu cũng không nói ra thân phận thật sự của mình, “Sau này không thường tới Diệp phủ nữa.”
Cái nhìn mà người khác dành cho hắn ra sao, Đề Kiêu đều biết rõ. Tần Vương trong lời đồn là người mặt lạnh vô tình, sát phạt quyết đoán, thủ đoạn độc ác, cho tiểu cô nương cảm nhận không tốt, Đề Kiêu không muốn hù dọa nàng.
Trước tiên che giấu thân phận, nếu nàng muốn biết, nhất định có thể hỏi thăm được.
Diệp Ly Châu nghe hắn nói không thường tới nữa, thì ngẩn người, nói: “Hả, thật ạ?”
Đáy lòng nàng hơi có chút mất mát.
Sau này nếu không gặp được Đề Kiêu, thì nàng không thể thoải mái như lúc này nữa rồi.
Đề Kiêu thu vào đáy mắt vẻ mặt mất mát trong tích tắc của Diệp Ly Châu, hắn cố ý bắt nạt Diệp Ly Châu, nhếch môi nói: “Phải, không tới nữa.”
Ngón tay của Diệp Ly Châu xoắn lấy ống tay áo, giọng của người đàn ông lạnh như băng, khuôn mặt cũng cực kỳ lạnh lẽo. Từ trong con ngươi sâu thẳm của hắn, nàng không đọc ra được một chút xíu tình cảm nào.
Có lẽ người trước mặt rất ghét nàng.
Dù sao nàng ba lần bốn lượt xuất hiện trước mặt hắn, hình như đều không đúng lúc.
Diệp Ly Châu nói: “Vậy được rồi, hi vọng đại nhân sau này mọi việc suôn sẻ. Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên rời đi, vậy không quấy rầy ngài nữa.”
Đề Kiêu đột nhiên giơ tay lên nắm lấy bả vai của nàng: “Đừng đi.”
Diệp Ly Châu vô cùng kinh ngạc.
Không phải hắn rất ghét nàng sao? Vì sao không để nàng rời đi?
Đề Kiêu lấy ra một vật từ trong tay áo: “Cái này tặng nàng.”
Diệp Ly Châu nhìn một chút, là một con cáo nhỏ điêu khắc từ ngọc, con cáo có cái đuôi thật to thật dài, thoạt nhìn dáng điệu thơ ngây có thể cầm lấy được.
Bàn tay của Đề Kiêu rất to, con cáo nhỏ bằng ngọc cuộn mình trong lòng bàn tay hắn, càng lộ ra vẻ đáng yêu.
Con ngươi vốn ảm đạm của Diệp Ly Châu trong nháy mắt lại sáng lên: “Tặng ta sao?”
Đề Kiêu gật đầu.
Lúc rỗi rãi hắn đã điêu khắc ra, nếu Diệp Ly Châu là yêu tinh, nhất định là hồ ly tinh.
Diệp Ly Châu vốn dĩ còn có chút không vui, nàng cho rằng Đề Kiêu ghét nàng. Bây giờ nghĩ lại, nếu là hắn thực sự ghét nàng, vì sao còn muốn tặng quà cho nàng chứ?
Nàng ngẩng đầu nở nụ cười: “Tạ ơn đại nhân.”
Diệp Ly Châu thoải mái nhận lấy, lúc tiếp nhận, đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay Đề Kiêu.
Cảm giác hơi nhột, thật giống như bị móng vuốt non nớt của con cáo nhỏ khẽ cào một cái.
Con mắt của Đề Kiêu càng tối tăm hơn: “Nàng lấy cái gì làm quà đáp lễ?”
Diệp Ly Châu: “Hả?”
Còn phải đáp lễ nữa hả?
Cũng đúng, có qua có lại, có tới mà không có về thì cũng không lễ phép.
Nhưng mà ngay lúc này Diệp Ly Châu cũng không có đồ gì có thể tặng cho Đề Kiêu.
Nàng nắm thật chặt con cáo nhỏ, có chút sợ Đề Kiêu lấy lại của nàng.
Diệp Ly Châu nói: “Xin lỗi, ta không có mang theo quà tặng.”
Trên tay nàng đang đeo một chuỗi vòng tay bằng gỗ đàn hương lá nhỏ, vòng tay là Diệp Gia Hữu tặng, cũng là thứ trước đây Đề Kiêu đưa cho Diệp Gia Hữu.
Con ngươi Đề Kiêu đảo qua cổ tay trắng bóng như sương đọng của Diệp Ly Châu, cuối cùng dừng lại bên hông nàng.
Trên thắt lưng nàng có đeo một túi hương, túi hương là nàng tự tay làm ra, dùng để đựng một vài thứ linh tinh, tua rua rất dài, rất đẹp.
Diệp Ly Châu chú ý tới tầm mắt của Đề Kiêu, nàng nói: “Đại nhân muốn cái này sao?”
Mấy thứ đồ thêu thùa của con gái, bình thường không thể tặng cho người ngoài.
Nhưng Đề Kiêu là quý nhân của Diệp Ly Châu, nàng vừa gặp được Đề Kiêu, thì thân thể khỏe hơn rất nhiều, cho nên cũng không để ý tới những quy củ thông thường.
Đề Kiêu và người ngoài chung quy không giống nhau.
Nàng tháo túi hương xuống, rồi nói với Đề Kiêu: “Ngài phải giữ gìn cho tốt.”
Diệp Ly Châu cảm thấy Đề Kiêu tuy mặt lạnh, nhưng hắn nhất định là một quân tử, sẽ không tùy tiện phá hỏng danh dự của con gái nhà người ta.
Đề Kiêu nhận lấy túi hương.
Diệp Ly Châu lắc lắc con cáo nhỏ trong tay: “Ta cũng sẽ cố gắng quý trọng.”
Trong con ngươi vốn luôn lạnh như băng của Đề Kiêu nhiều thêm một tia cưng chiều không nói ra được: “Nửa năm sau ta sẽ trở lại, chờ ta.”
Nửa năm sau?
Diệp Ly Châu bắt được trọng điểm. Lâu như vậy à?
Thân thể nàng kém thế này, có thể sống được đến nửa năm sau hay không đây?
Đề Kiêu hoàn toàn không biết tiểu cô nương đang nghĩ gì, nhìn vẻ mặt của nàng, hình như có chút không vui.
Ở trong mơ, nàng rõ ràng buông thả như vậy, lời nào cũng nói được ra miệng, bây giờ lại lúng ta lúng túng không nói được một câu.
Đề Kiêu hỏi: “Sao thế?”
Diệp