Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Tim Đề Kiêu bỗng nhiên nặng trĩu, hắn tiến lên, nắm lấy tay của tiểu cô nương: “Sao thế?”
Diệp Ly Châu dựa vào trong lòng Đề Kiêu, mắt chậm rãi nhắm lại: “Điện hạ, ta rất nhớ ngài đó. Ngày nhớ đêm mong, tương tư thành bệnh, ngài không quay lại nữa, thì ta sẽ bệnh mà rời đi đấy.”
Đề Kiêu thương tiếc vỗ vỗ lưng nàng: “Cô bé ngốc.”
Chờ sau khi tỉnh lại, Đề Kiêu đã ra đầy người mồ hôi lạnh. Hắn mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Lúc này, trăng sáng sao thưa, một vầng trăng sáng treo thật cao trên bầu trời đêm. Hàm Châu có địa thế cao, mặt trăng cũng cách rất gần, màn đêm xanh thẫm như một tấm vải nhung, được ánh trăng chiếu sáng một mảnh nhỏ.
Đề Kiêu luôn cảm thấy không yên trong lòng.
Thực ra hắn cũng không biết Diệp Ly Châu đã nhiễm bệnh gì, thân thể vì sao không tốt. Mấy lần hắn gặp nàng, ngoại trừ thân hình mảnh mai quá mức gầy yếu, thì khí sắc của Diệp Ly Châu thực ra vẫn tốt, sợ là sợ thân thể nàng lúc tốt lúc xấu.
Hải Đàn là người mà Đề Kiêu phái đi, cũng là một trong số ít nữ ám vệ dưới tay hắn. Tuổi tác Hải Đàn tuy không lớn, nhưng được ám vệ trưởng dưới tay Đề Kiêu một tay dạy dỗ, bản lĩnh hơn người, con người lại trung thành, ở bên cạnh Diệp Ly Châu, có thể bảo vệ an toàn cho nàng, không để nàng bị người hãm hại. Nhưng Hải Đàn hiểu sơ về y thuật lại không phải là thần y, nếu Diệp Ly Châu phát bệnh, Hải Đàn cũng không có cách nào.
Đề Kiêu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Đợi tới lúc trời sáng, Hàm Châu nhận được thư Hải Đàn gửi tới từ kinh thành.
Hải Đàn nói trong phủ có một tiểu thư và Khương phu nhân tới, tính tình của tiểu thư này và Diệp Ly Châu hợp nhau, quan hệ của hai người rất tốt.
Còn nói mẹ kế của Diệp Ly Châu ngầm mưu toan, không thân thiện với Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu bị mẹ kế làm cho tức đến ốm mất mấy ngày, khiến chị họ của nàng đau lòng chết đi được. Nàng ấy ngày đêm trông chừng Diệp Ly Châu, đích thân bón thuốc, Diệp Ly Châu rất cảm động, thân thể mỗi ngày một tốt hơn.
Từ trên xuống dưới, hình như không có viết Diệp Ly Châu vì tương tư mà bệnh.
Đề Kiêu muốn hỏi Hải Đàn một chút, lẽ nào Diệp Ly Châu không nhớ hắn sao? Cũng không thường xuyên nhắc tới hắn?
Nếu không phải Hải Đàn đã viết rõ là một tiểu thư, Đề Kiêu còn tưởng rằng là một công tử đã cướp đi trái tim của Diệp Ly Châu. Hừ, còn tự tay bón thuốc cho Diệp Ly Châu, hắn cũng chưa từng tự tay làm qua việc này.
Bình tĩnh lại rồi, Đề Kiêu mới nghĩ cách làm sao để đối phó với kế mẫu của Diệp Ly Châu.
Hắn chưa từng gặp mặt Ô Thị, cũng không biết Ô Thị làm thế nào chọc tức Diệp Ly Châu. Có điều, ở trong mắt Đề Kiêu, dù cho Ô Thị chỉ nói một câu nặng lời làm Diệp Ly Châu tức giận, thì đã là tội ác tày trời rồi.
Con người Đề Kiêu bao che khuyết điểm lại thiên vị. Diệp Ly Châu đã thành người của hắn, ngoại trừ hắn có thể bắt nạt ra, người khác muốn bắt nạt nửa điểm, hắn cũng sẽ không cho phép.
Nhưng mà, phu nhân của Diệp Phụ An, Đề Kiêu cũng không thể nói giết là giết. Hắn ở Hàm Châu xa xôi, không tiện lui tới kinh thành, rất nhiều chuyện cũng không hiểu thấu đáo.
Hắn viết cho Hoàng hậu một phong thư.
. . .
Diệp Ly Châu quay về thì đổ bệnh, chuyện này hiển nhiên đã để Diệp Phụ An biết được.
Ô Thị quản lý hậu trạch nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng xảy ra sai sót gì, bà ta lại đang ở vị trí vợ cả, theo lý thuyết, Diệp Phụ An nhìn vào công lao của bà ta, cũng phải cho bà ta mấy phần thể diện.
Nhưng tối hôm đó, Ô Thị liền bị phạt tới quỳ trong từ đường.
Diệp Phụ An nói một không hai, dù Ô Thị là vợ cả, nhưng nhà mẹ đẻ có địa vị thấp, những năm gần đây nhà mẹ đẻ cũng phải dựa vào Diệp Phụ An mà duy trì cuộc sống, ở trước mặt ông, bà ta luôn không có quyền phát biểu.
Ô Thị quỳ trong từ đường, nhớ tới mười mấy năm trước. Khi đó, có người tặng cho Diệp Phụ An một mỹ nữ dị tộc, Diệp Phụ An rất mê luyến sắc đẹp của thiếu nữ dị tộc này. Đáng tiếc thiếu nữ không hiểu phép tắc của kinh thành, gặp Khương thị là vợ cả, cực kỳ nở mày nở mặt, không biết trời cao đất rộng mà khiêu khích Khương thị, cho rằng Khương thị không còn nữa, thì nàng ta có thể ngồi vào vị trí chủ mẫu.
Kết quả, Khương thị không thèm để ý tới nàng ta, chủ mẫu cao cao tại thượng căn bản không coi trọng thứ đồ chơi mà người khác đưa tới. Bà vú mà Khương thị mang tới từ Vạn Châu tùy tiện tìm cái cớ nói thiếu nữ không kính trọng chủ mẫu, cho người đánh chết nàng ta.
Khoảng thời gian đó, lòng ham của lạ của Diệp Phụ An còn chưa quá, nghe nói là bà vú từ nhỏ của phu nhân đã đánh chết người, cũng không có cả một câu phê bình, chỉ để bà vú không nói chuyện này cho phu nhân biết. Chuyện