Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Ngày thứ ba Diệp Ly Châu ở Minh Phật Tự, vừa lúc là Tết mồng tám tháng chạp.
Hôm nay thời tiết đẹp, sau khi trở về đây, Diệp Ly Châu gặp lại bạn tốt ngày xưa cùng ăn cùng ở mấy năm liền, tự nhiên là thay ra bộ áo lông lộng lẫy mặc trong kinh thành, mặc vào bộ áo cũ khi trước.
Hôm mồng tám tháng chạp, Diệp Ly Châu cùng ăn cháo với Thanh Tuệ và Thanh Song. Thanh Tuệ vốn nói nhiều, líu ríu hỏi không ngừng, Diệp Ly Châu kể lại tình hình của mình ở trong kinh một cách tỉ mỉ cho các nàng nghe. Chỉ là không hề nhắc tới Tần Vương.
Diệp Ly Châu vừa nhớ tới Đề Kiêu thì ngực sẽ đau âm ỉ, không biết nên đối mặt với Đề Kiêu thế nào, cũng không biết nên làm sao giải thích.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Ly Châu đi sao chép kinh Phật bên cạnh Ngộ Tâm sư thái.
Ngộ Tâm sư thái xuất gia từ lúc còn trẻ, nhoáng cái mấy chục năm qua đi, bà vẫn thuần khiết hiền hòa như trước. Khi còn bé Diệp Ly Châu sợ Ngộ Tâm sư thái nhất, vừa sợ lại vừa yêu quý.
Lúc không sao chép kinh, Diệp Ly Châu bèn ở một bên gõ mõ. Nàng mặc áo bào màu xanh, mái tóc dài được giấu trong mũ, ăn mặc thuần khiết lại giản dị giống như những ni cô khác trong chùa.
Trời sinh sắc đẹp của Diệp Ly Châu khó giấu, áo bào màu xanh rộng thùng thình không che nổi dáng vẻ lả lướt của nàng, quần áo càng mộc mạc, càng lộ ra vẻ quyến rũ mê hoặc người của bản thân nàng.
Bàn tay trắng ngần đang gõ mõ, Diệp Ly Châu khe khẽ nói: “Sư phụ, con đã gặp được quý nhân mà người nói rồi…”
Ngộ Tâm sư thái nhắm mắt lại, không nói một lời.
Diệp Ly Châu lại nói: “Lòng dạ người ấy lương thiện, đối xử với con rất tốt, ngoài cha và em trai ra, đó là người đàn ông tốt nhất trong lòng con, nhưng là… Hình như bởi vì sự ích kỷ của con, lừa gạt chàng ở bên con, có phải là con có lỗi với chàng không ạ?”
Ngộ Tâm sư thái ở ngay trước mặt Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu nói gì, bà đương nhiên đều có thể nghe được.
Thực ra trong lòng Diệp Ly Châu đã có đáp án, nàng chỉ là muốn nói ra, nói ra, cái gì cũng được.
“Tình cảm mà chàng dành cho con không giống với tình cảm mà con dành cho chàng. Con không biết mình rốt cuộc có thứ tình cảm mà chàng mong muốn hay không.” Diệp Ly Châu tiếp tục lẩm bẩm, “Nếu như cuối cùng, chàng phát hiện con ở bên chàng, chỉ bởi vì chàng là cái gọi là quý nhân, có thể chữa chứng bệnh của con, là một vị thuốc hay…”
Mõ càng gõ càng loạn, cổ tay của Diệp Ly Châu bất chợt bị người giữ chặt.
Bàn tay lạnh giá mà mềm mại của Ngộ Tâm sư thái khẽ xoa mặt Diệp Ly Châu: “Ly Châu, con lựa chọn tiến vào hồng trần, thì phải chấp nhận những phiền nhiễu ấy.”
Diệp Ly Châu lớn lên ở chỗ này, từ lúc năm tuổi đến năm mười lăm tuổi, những người nhìn thấy đều là cùng một nhóm người, tất cả phiền muộn đều bắt nguồn từ chứng bệnh của bản thân.
Bây giờ, nàng chợt phát hiện, có một số việc còn giày vò người ta hơn bệnh tật trên người nàng.
Diệp Ly Châu mếu máo, có chút muốn khóc. Nàng vốn là một cô bé yếu đuối, gặp chuyện thì sẽ luống cuống tay chân, muốn tìm người làm nũng: “Sư phụ…”
Ngộ Tâm sư thái vỗ vỗ bả vai nàng: “Chàng ta là quý nhân của con, con cũng sẽ là quý nhân của người đó, không cần phải áy náy.”
Diệp Ly Châu nói: “Ngày mai đệ tử phải về nhà rồi, quấy rầy người lâu cũng không tốt. Ngày sau nếu có thời gian rảnh rỗi, đệ tử sẽ trở lại thăm người.”
Mặc vào áo nâu sòng, nhưng nàng cũng không phải là ni cô nữa. Diệp Ly Châu biết mình đã phá giới, không dám ngẩng đầu nhìn Phật tổ.
Nhưng sự dạy bảo mà nàng nhận được từ nhỏ, lại hoàn toàn không giống với những người khác. Trở lại kinh thành, Diệp Ly Châu sẽ bó tay bó chân, tư tưởng và hành động đều bị gò bó, không biết mình nên làm thế nào.
Buổi tối, trở về phòng, nàng lăn qua lộn lại, thật lâu mà không ngủ được.
Thân thể Diệp Ly Châu vẫn luôn khó chịu, sau khi về đây cũng rất yếu, bữa tối nàng gần như không ăn gì, một chút thèm ăn cũng không có.
Càng như vậy, nàng càng nhớ Đề Kiêu.
Diệp Ly Châu cũng tự cảm thấy đỏ mặt vì bản thân mình.
Bình thường lúc không có chuyện gì, nàng cũng không nhớ nhung Đề Kiêu nhiều lắm, chờ tới lúc cơ thể xảy ra vấn đề, nàng lại tâm tâm niệm niệm nhớ Đề Kiêu, mong Đề Kiêu có thể xuất hiện ở trước mặt mình.
Lồng ngực nặng trĩu từng hồi, Diệp Ly Châu chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cuộc ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, nàng tỉnh lại.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không nghe được bất kỳ âm thanh gì, Diệp Ly Châu mở mắt ra.
Trong bóng tối, Diệp Ly Châu ngửi được mùi gỗ tuyết tùng quen thuộc, chóp mũi nàng hơi động, trong con ngươi ẩn chứa chút ánh nước: “Điện hạ…”
Giọng nói rất tội nghiệp, mềm mại yêu kiều, hoàn toàn nghe không ra, nàng là loại phụ nữ đùa bỡn lòng người.
Đề Kiêu đốt nến lên, Diệp Ly Châu thấy được người đàn ông cao to lạnh lùng ở trong phòng.
Những ngày này không nhìn thấy Đề Kiêu, nàng không tự chủ được muốn dựa sát vào hắn. Nàng xuống giường: “Điện hạ, sao chàng lại tới đây?”
Lúc còn cách Đề Kiêu hai bước chân, Diệp Ly Châu bị hắn cố định tại chỗ.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, nhìn Diệp Ly Châu một cách lạnh nhạt: “Vì trốn tránh ta, nên nàng đã đến chỗ này à?”
Diệp Ly Châu nói: “Ta muốn ôm chàng một cái.”
“Đùa giỡn ta xong, nhưng không muốn chịu trách nhiệm.” Giọng nói của Đề Kiêu trầm thấp mà lạnh lùng, “Diệp Ly Châu, sao lại có người con gái hư hỏng như nàng chứ?”
Diệp Ly Châu thực sự rất muốn ôm Đề Kiêu, muốn gần gũi hắn, ý nghĩ này quả thực quá mức mãnh liệt, nàng rất khó khống chế thân thể chính mình, nhưng Đề Kiêu lại xách áo của nàng không cho nàng lại gần, thoáng chốc trong mắt nàng giàn giụa nước mắt: “Xin lỗi.”
Nàng quá yếu đuối, ở trước mặt hắn, cho tới bây giờ đều là khéo léo nhu thuận như vậy. Càng khéo léo, thì lúc nàng cự tuyệt, càng khiến Đề Kiêu không chấp nhận nổi.
Trước kia nàng nghe lời như vậy, Đề Kiêu chỉ cho rằng nàng thích hắn.
Bây giờ, hắn lại cảm thấy chỉ là Diệp Ly Châu biết nắm lấy lòng người.
Hết lần này tới lần khác hắn vẫn luôn bị nàng nắm chặt. Nhìn cặp mắt hoa đào của Diệp Ly Châu hiện lên ánh nước, dù lòng có lạnh lùng cứng rắn đi nữa cũng sẽ vì nàng mà mềm xuống.
Dù sao cũng đang ở trong chùa, phòng thì cách âm kém, ngọn đèn hơi sáng lên một chút, cũng đã dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
Đề Kiêu cầm lấy