Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Diệp Phụ An nói: “Châu Châu, không có ai sẽ vô duyên vô cớ mà tốt với con đâu. Tần Vương đa mưu túc trí, lòng dạ sâu không lường được. Hắn tốt với con là vì cái gì, con phải suy nghĩ cho rõ ràng.”
Diệp Ly Châu gật đầu: “Con hiểu ạ.”
Diệp Phụ An lại nói: “Thái Tử là cháu ngoại của Tần Vương. Tần Vương một lòng hướng về Thái tử. Một bộ phận quan lại trong kinh lại đi theo Nhị hoàng tử. Vì để cho thế lực của Thái tử lớn mạnh, Tần Vương sẽ làm rất nhiều chuyện.”
Diệp Ly Châu suy nghĩ một chút: “Cha ơi, Tần Vương điện hạ không phải người lợi dụng đàn bà con gái để đạt được mục tiêu đâu ạ.”
Nàng cũng không cảm thấy Đề Kiêu sẽ lợi dụng mình. Nếu là những người khác, chắc chắn Diệp Ly Châu sẽ không tùy tiện tin tưởng. Nhưng nàng tin Đề Kiêu, Đề Kiêu là quân tử, là người tốt.
Diệp Phụ An thấy Diệp Ly Châu nhất quyết bảo vệ Đề Kiêu, thì nói: “Châu Châu, sau này con ít qua lại với hắn đi. Con với hắn chênh lệch tuổi tác cũng không ít, địa vị cũng chênh lệch rất nhiều, không thích hợp gặp lại nhau nữa.”
Diệp Phụ An biết được sức hấp dẫn của Đề Kiêu. Đề Kiêu này có diện mạo quá đẹp, tuổi còn trẻ đã có chiến công hiển hách, lập nên nghiệp lớn, đàn bà con gái ái mộ hắn, cái này cũng rất bình thường.
Chẳng qua Đề Kiêu là người tập võ, trên người là hơi thở tàn bạo, tính tình thì buồn vui thất thường, luôn mang theo bên người một thanh hung khí. Hoàng đế nhìn thấy Đề Kiêu cũng còn âm thầm sợ hãi. Sức khỏe của Diệp Ly Châu vốn đã yếu, không hợp với đàn ông dũng mãnh mà dữ dằn như Đề Kiêu.
Hàm Châu cách kinh thành xa xôi ngàn dặm. Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, làm một người cha, Diệp Phụ An yêu thương hai đứa con của ông nhất, sao sẽ chịu để người gả đi xa chứ.
Diệp Ly Châu cúi đầu uống trà: “Điện hạ không có tâm tư gì khác với con đâu ạ. Con cũng chỉ ngưỡng mộ Tần Vương điện hạ mà thôi. Cha, người không cần suy nghĩ nhiều quá. Đúng rồi, mấy tên thích khách hôm trước, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Trong lòng Diệp Phụ An cũng đang tồn tại bất mãn, chuyện này do ông và Thái tử xử lý, vốn đã phát hiện được điểm đáng ngờ, muốn để quan lại có liên quan ở Tấn Châu tới kinh thành, nào ngờ, tất cả những người có liên quan tới việc này đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết bất đắc kỳ tử. Người ra tay làm việc sạch sẽ lưu loát, không để lại chút sơ hở nào.
Ông từng nghi ngờ Hoàng đế và Nhị hoàng tử, nhưng chuyện này được làm quá mức sạch sẽ, lại không giống như là Hoàng đế và Nhị hoàng tử có thể làm ra. Diệp Phụ An cũng có hoài nghi là Đề Kiêu tự biên tự diễn việc này, thuận tiện để cho Diệp gia thiếu hắn một phần ân huệ.
Nhưng không có chứng cứ. Dù sao thì Đề Kiêu đã cứu Diệp Ly Châu, Diệp Phụ An không tiện phỏng đoán lung tung.
Diệp Phụ An không muốn Diệp Ly Châu suy nghĩ quá nhiều. Ông nói với Diệp Ly Châu: “Là mấy tên cướp ở Tấn Châu không nhốt kỹ nên đã trốn ra ngoài, đúng lúc gặp được con, muốn cướp bóc tiền bạc của các con. Trước mắt đã xử tử bọn chúng rồi. Châu Châu, con yên tâm, sẽ không có ai tổn thương con nữa đâu.”
Diệp Ly Châu gật đầu, rồi nói: “Hai ngày nữa con ra ngoài kinh ở vài ngày, chờ tới năm mới sẽ quay về kinh thành. Trong kinh khô hanh, con cứ luôn thấy bức bối.”
Diệp Phụ An nói: “Được, cha phái thêm ít người nữa đưa con đi. Chị họ con mấy ngày này đang bận, không đi tới đó cùng con được.”
Diệp Ly Châu nhíu mày: “Chị ấy đang bận gì ạ?”
“Hôn sự với Điền gia xảy ra vấn đề, chị họ con muốn từ hôn.” Diệp Phụ An nói, “Đừng lo lắng. Điền gia làm việc không ngay thẳng, cả kinh thành đều đang cười nhạo nhà bọn họ. Cha sẽ giúp chị họ con, không để Khương gia chịu thiệt.”
Diệp Ly Châu nhớ lại những lời mà mợ Quân thị nói lúc trước. Nàng đoán chắc là mợ thúc đẩy để hôn sự bị hủy.
Diệp Phụ An nói: “Qua một khoảng thời gian nữa, sức khỏe của con khá hơn chút, chị họ con cũng có thời gian rảnh rỗi, nhất định sẽ nói rõ tường tận chuyện này với con.”
Diệp Ly Châu gật gật đầu.
Ngày kế, Hoàng hậu gọi Diệp Ly Châu vào trong cung, nói là muốn xem xem Diệp Ly Châu đã khỏe hơn nhiều chưa, cũng giữ Diệp Ly Châu ngủ lại ở trong cung một đêm.
Ngày hôm sau, Diệp Ly Châu về nhà thu thập đồ đạc, đi tới tòa nhà bên ngoài kinh thành.
Rất nhiều ngày rồi nàng không ngâm suối nước nóng. Sau khi ngâm được nửa giờ đi ra, xương cốt đều mềm nhũn, cảm thấy rất là thoải mái.
Diệp Ly Châu quấn cái chăn nhung ngủ một buổi chiều ở trong buồng lò sưởi, đợi đến lúc sẩm tối, nàng ăn một chút cháo, rồi dựa vào bên cửa sổ thêu thùa.
Chỗ này vô cùng yên tĩnh, Khương Nhiễm Y không tới đây cùng Diệp Ly Châu, cho nên một căn nhà rất lớn, chỉ có một mình Diệp Ly Châu là chủ nhân, ngoại trừ thị vệ canh giữ ở bên ngoài tòa nhà, thị nữ phục vụ bên trong cũng chỉ có mười mấy người.
Hải Đàn vẫn đang ở chỗ Diệp Gia Hữu, lần này thị nữ hầu hạ trong phòng chỉ có Ngọc Sa và Tiểu Bùi, Diệp Ly Châu thấy sắc trời đã tối, thân thể của nàng cũng không hề khó chịu, nên để Ngọc Sa và Tiểu Bùi đi ra gian ngoài nghỉ ngơi.
Nàng thêu thùa, xem chừng mắt có hơi đau nên đặt đồ thêu trong tay xuống, định đi lên giường nằm. Cửa sổ đột nhiên bị gõ hai cái, Diệp Ly Châu vừa muốn cử động, cửa sổ đã mở ra.
Đề Kiêu đi vào, ôm ngang nàng lên, hôn một mạch, mãi cho đến khi lên giường.
Sắc mặt Diệp Ly Châu đỏ bừng, nằm lì ở trong chăn không chịu ra. Một lúc lâu, nàng mới nói với Đề Kiêu: “Sao giờ này điện hạ đã tới rồi? Ta tưởng là ngày mai cơ.”
Đề Kiêu ném cái chăn sang một bên, nắm lấy cằm của nàng: “Gọi thêm một tiếng chú thử xem.”
Mặt của Diệp Ly Châu đỏ ửng, nàng đẩy tay Đề Kiêu ra: “Đừng nữa mà.”
Mấy ngày nay Đề Kiêu đều bận rộn, cũng chưa được nghỉ ngơi tốt. Hắn kéo Diệp Ly Châu vào trong khuỷu tay của mình, lần này tới đây, chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút ở bên cạnh Diệp Ly Châu mà thôi: “Ngủ đi.”
Hắn nhắm mắt lại.
Diệp Ly Châu cũng ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nhưng hôm nay nàng đã ngủ đủ lâu rồi, dù cho hai mắt nhắm lại, cũng không ngủ được.
Đề Kiêu đã chìm vào giấc ngủ, Diệp Ly Châu híp mắt nhìn trộm hắn. Diện mạo của Đề Kiêu rất đẹp, quai hàm cường tráng góc cạnh, nàng giơ tay sờ lên cằm của Đề Kiêu, sống mũi Đề Kiêu thẳng như đỉnh núi, Diệp Ly Châu cũng muốn sờ một chút.
Tay còn chưa vươn tới, thì đã bị nắm chặt.
Đề Kiêu ôm nàng sít sao hơn, giọng nói hơi có chút khàn khàn, gợi cảm mê người: “Ngoan chút, đừng nghịch.”
Diệp Ly Châu không ngủ được, không ngoan một chút nào cả. Nàng rút tay ra, móc cái chăn mà ở bên trên có thêu hoa mẫu đơn.
Chỉ vàng chỉ bạc mềm mại tinh tế, hoa văn phức tạp hoa lệ, ngón tay nàng nhỏ nhắn nõn nà, đầu