Người dịch: LC + Chim Ba Chân
Một buổi sáng tỉnh lại, Diệp Ly Châu ngồi trước gương trang điểm, nhưng cũng không có lòng dạ nào mà trang điểm, chỉ là ngẩn ngơ nhìn vào gương.
Diệp Gia Hữu đã dậy từ sớm. Sáng sớm vừa dậy là đã đi ra ngoài luyện kiếm, ra một thân mồ hôi, rồi mới từ bên ngoài chạy vào.
Diệp Ly Châu nghe thấy tiếng động, cầm khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Diệp Gia Hữu: “Ăn mặc phong phanh thế này. Bên ngoài lạnh như vậy, em cũng không sợ bị phong hàn à.”
Diệp Gia Hữu híp mắt, an tâm để chị gái lau mồ hôi cho mình.
Diệp Ly Châu đang mặc váy áo màu trắng thuần, chỗ cổ áo và ống tay áo là hoa văn dệt bằng sợi chỉ màu vàng nhạt. Trước giờ nàng thích màu sắc mộc mạc, không hề thích trang điểm, bản thân bình thường đã xinh đẹp, ăn bận trang điểm quá mức trái lại có vẻ rườm rà.
Diệp Gia Hữu nhớ lại sự việc ngày hôm qua.
Tối qua cha cậu uống rượu với Tần Vương điện hạ. Diệp Phụ An và Tần Vương điện hạ đều uống đến ngà ngà say, Tần Vương điện hạ nói muốn cưới Diệp Ly Châu làm vợ, nếu có được Ly Châu, tất nhiên sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.
Diệp Phụ An lập tức cự tuyệt.
Con gái bảo bối của ông chỉ có một đứa này thôi, Tần Vương có quyền thế ngập trời thì thế nào, tướng mạo khôi ngô, văn thao võ lược thì đã sao. Ở trong mắt Diệp Phụ An, không ai có thể động vào cô con gái cưng của ông.
Bây giờ Tần Vương nắm trọng binh trong tay, bất luận kẻ nào cũng không làm gì được địa vị của hắn. Diệp Phụ An là một văn thần, không dám giao con gái cho một võ tướng suốt ngày đánh đánh giết giết, nên lượm đại một lý do từ chối, nói là cao quá không với tới.
Diệp Gia Hữu vốn ở một bên rót rượu cho hai người. Cậu tận mắt nhìn thấy, Tần Vương nghe xong lời của cha cậu thì sắc mặt lập tức đen sì.
Tần Vương quyền cao chức trọng, Hoàng đế cũng nể mặt ngài ấy mấy phần, cho phép ngài ấy mang theo binh khí lên triều, lúc riêng tư còn không cần hành lễ. Sự từ chối của Diệp Phụ An, với Tần Vương mà nói, là rất ít có.
Diệp Gia Hữu tức thì sợ cha cậu say rượu nói ra càng nhiều lời vô dụng, vội vàng rót cho Tần Vương một chén rượu, nói: “Chị tôi ngu dốt, thân thể lại yếu đuối, không xứng với điện hạ. Ngày khác chọc cho điện hạ tức giận, hai nhà đều lúng túng. Cha tôi cự tuyệt ngài, cũng không phải là không coi trọng ngài, mà là không dám trèo cao ạ.”
Diệp Gia Hữu dù sao cũng là đứa trẻ con. Dù thế nào đi nữa, Tần Vương cũng không đến mức tức giận với một đứa bé.
Đề Kiêu chỉ cười cười, nhìn cậu em vợ nhỏ tuổi thông minh lanh lợi: “Chị gái ngươi đã cập kê rồi, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng. Ngoài bản vương ra, ngươi cảm thấy, còn có người nào có thể xứng đôi với chị ngươi chăng?”
Diệp Gia Hữu ngừng lại một lát.
Con cháu nhà bình thường, mang ra so sánh với Đề Kiêu, là bất kính với Đề Kiêu.
Diệp Gia Hữu nói: “Cái này chỉ xem tâm ý của chị nhà tôi, chị vừa ý ai, thì chính là xứng đôi với người đó.”
Lúc đó Đề Kiêu uống hết chén rượu mà Diệp Gia Hữu rót cho.
Mãi cho đến sáng sớm hôm nay tỉnh lại, Diệp Gia Hữu vẫn còn cảm thấy ánh mắt Tần Vương ngay lúc đó thực kỳ lạ.
Nói thật, giả dụ Tần Vương thả ra tin tức, nói hắn coi trọng Diệp Ly Châu, toàn bộ Yến triều tuyệt đối không có người thứ hai dám đến Diệp phủ cầu hôn, không ai dám tranh vợ với Tần Vương.
Chỉ là làm như vậy thì không đúng mực, sẽ chọc tức Diệp Phụ An.
Diệp Gia Hữu cũng không cảm thấy Tần Vương thực sự thích chị của cậu. Người đàn ông giống như Tần Vương, hẳn là yêu thích phụ nữ có dã tâm bừng bừng giống ngài ấy, ví dụ như Trịnh tiểu thư của phủ Tuyên Uy Tướng quân chẳng hạn. Chị gái cậu mềm mại yếu đuối, như một con thỏ trắng vậy, hẳn là Tần Vương cũng không thích đâu.
Về phần Diệp Ly Châu… Nói thật, cậu và cha đều nghĩ giống hệt nhau, đều cho rằng Diệp Ly Châu thích hợp với một người đọc sách dịu dàng săn sóc hơn.
Tần Vương và dịu dàng săn sóc căn bản chẳng liên quan chút nào.
Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu ơi, chị cả ngày ở trong nhà chắc cũng buồn bực đến phát chán rồi. Hôm nay em đi dạo với chị trong kinh thành nhá.”
Diệp Ly Châu không thích ra khỏi nhà, chỉ thích ở nhà ngủ thôi.
Nàng mềm mại, giống như là làm bằng nước vậy, hễ ngồi xuống đâu, là chỗ ấy trong nháy mắt sẽ ấm nhũn ra. Lúc này Diệp Ly Châu chưa chải đầu, tóc dài xõa xuống, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Diệp Ly Châu dựa vào bàn trang điểm: “Chị lười cử động, không muốn đi ra ngoài.”
Ngón tay nàng quấn lấy một sợi tóc đen, lúc này, nàng chỉ muốn gặp Đề Kiêu.
Cũng không biết Đề Kiêu đang bận cái gì.
Diệp Gia Hữu nói: “Trong kinh thành có mấy cửa hàng châu báu mới mở. Mấy vị quận chúa đều đi mua ít đồ châu báu. Châu Châu, chắc chắn chị cũng sẽ thích, buổi trưa em dẫn chị đi xem nhé.”
Diệp Ly Châu lắc đầu: “Trong nhà có rất nhiều châu báu, mỗi ngày đổi một kiểu, đeo hai ba tháng cũng sẽ không trùng nhau. Trong mấy rương đồ cưới mà mợ đưa cho chị, cũng có rất nhiều châu báu, Nam Châu lớn như vậy nè, cũng có thật nhiều, trong cửa hàng không chắc đã đẹp hơn đồ trong nhà.”
Mấy ngày nay, suốt ngày Diệp Ly Châu đều vùi mình ở trên giường hoặc là ở những chỗ khác, lười vận động, cũng lười ăn, Diệp Gia Hữu thật sự sợ chị cậu lại nuôi ra bệnh.
Diệp Gia Hữu nói: “Em nghe nói mấy cửa hàng này đã về ít hàng đẹp. Bọn họ có qua lại với thương nhân Tây Vực, đồ đều không phải là thứ có ở bản địa. Châu Châu, chị ở trong nhà buồn bực, bệnh tình sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm trọng hơn thôi, không bằng đi dạo một chút.”
Diệp Ly Châu ngẫm nghĩ, từ lúc nàng về kinh tới nay, hình như chưa thật sự đi tới chỗ nào.
Nàng gật đầu rồi nói: “Nghe nói phong cảnh bên hồ Điểm Thúy không tệ, mùa đông nước hồ cũng không đóng băng, chúng ta dẫn theo vài người ngồi thuyền du ngoạn một lát vậy.”
Diệp Gia Hữu do dự một chút, rồi nói: “Mảnh đất chỗ hồ Điểm Thúy đó ban đầu không ai dùng, về sau có người rào lại, nói là phong thuỷ tốt, muốn xây một tòa nhà lớn. Có lẽ là có quan hệ với hoàng gia, em cũng không rõ lắm. Châu Châu, nếu chị muốn ngồi thuyền du ngoạn, vậy để em cho người thu xếp trước.”
Diệp Ly Châu suy nghĩ: “Vậy thì thôi đi, chị đi dạo trong kinh thành một chút vậy.”
Diệp Gia Hữu bèn cùng Diệp Ly Châu đi ra ngoài.
Bình thường Diệp Ly Châu cũng lười tốn tâm tư ăn bận trang điểm, đối với đồ trang sức châu báu gì đó cũng không để ý, cho nên người của Trân Bảo Trai cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Diệp Gia Hữu cũng không tới chỗ này, người làm trong tiệm thấy một đôi chị em có dung mạo không tầm thường, quần áo nón nảy cũng bất phàm, nên gọi ông chủ tiệm ra tiếp đón.
Ông chủ tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, bộ dạng khôn khéo, nhìn thấy Diệp Ly Châu, chỉ liếc mắt một cái, rồi cười nói: “Xin hỏi quý danh của tiểu thư ạ?”
Diệp Gia Hữu chắn ở phía trước, nói thay Diệp Ly Châu: “Nhà tôi họ Diệp. Ông chủ, gần đây có đồ trang sức gì đẹp không, lấy ra đây để chị tôi nhìn xem?”
Chủ tiệm vừa nghe thấy hai chị em này họ Diệp, nhìn tuổi tác với phong thái này, có lẽ là một đôi trai gái nhà Diệp thừa tướng rồi.
Ông ta dẫn Diệp Gia Hữu và Diệp Ly Châu đi về phía trước: “Diệp tiểu thư, cô nhìn xem, cái lược ngọc này là thợ thủ công của chúng tôi mới chế tạo ra đó. Chạm trổ tinh tế, ba con chim én có tư thế khác nhau, trông sống động như thật. Bạch ngọc, gỗ tử đàn, hoàng kim, ba màu phối hợp, không có vẻ phô trương, mà chỉ cảm thấy tôn quý thuần khiết thôi ạ.”
Diệp Ly Châu cảm thấy không tệ, bèn gật đầu: “Giữ lại.”
Ông chủ lại giới thiệu cho Diệp Ly Châu cái khác: “Diệp tiểu thư, cô lại nhìn cây trâm quấn tơ vàng có quả dưa ngọt bằng ngọc xanh chạm rỗng khảm