Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/
Một bà vú vừa lúc bưng nước đi ra, trông thấy Diệp Phụ An và Diệp Gia Hữu vào cửa, vội quay vào trong hô to một tiếng: “Lão gia và công tử tới rồi!”
Nha hoàn giữ cửa vội vàng thông báo vào bên trong.
Diệp Ly Châu vừa tỉnh lại, đã ăn xong chút cháo hoa. Nàng đang uống trà thì nghe nói cha và em trai đã tới.
Diệp Phụ An kéo tay Diệp Gia Hữu: “Nhanh lên một chút, tính tình chị con mềm yếu, con chớ có làm ầm ĩ ở trước mặt nàng đấy.”
Diệp Gia Hữu theo Diệp Phụ An bước qua một cánh cửa gỗ lim khắc hoa được chạm rỗng, vào trong nữa, qua một buồng ngăn cách, Diệp Gia Hữu nhìn thấy một người con gái mặc váy áo xanh nhạt đi tới, hai nha hoàn theo sát ở phía sau.
Là Diệp Ly Châu.
Diệp Ly Châu nhìn về phía Diệp Phụ An trước tiên, rồi cúi đầu nhìn Diệp Gia Hữu: “Đây là Gia Hữu ạ?”
Diệp Phụ An đẩy Diệp Gia Hữu một cái: “Còn không mau gọi chị đi.”
Diệp Gia Hữu đã từng thầm nghĩ tới diện mạo của chị cậu, thậm chí còn lén vẽ hình chị. Người phụ nữ xinh đẹp nhất mà trước đây cậu gặp được là Hoàng hậu nương nương, trong lòng Diệp Gia Hữu đã cho rằng chị của cậu sẽ dịu dàng đoan trang như Hoàng hậu nương nương vậy. Hôm nay gặp được Diệp Ly Châu, cuối cùng Diệp Gia Hữu mới ý thức được, chị mình còn xinh đẹp hơn Hoàng hậu nương nương rất nhiều.
Là vẻ đẹp mà trước giờ cậu tưởng tượng thế nào cũng không tưởng tượng ra được.
Diệp Ly Châu kéo Diệp Gia Hữu qua, khẽ vuốt ve gò má của cậu: “Em cũng lớn như vậy rồi.”
Diệp Gia Hữu đã cao đến vai Diệp Ly Châu, cậu giương mắt nhìn về phía nàng.
Vành mắt của Diệp Ly Châu đỏ ửng, nàng lại nhớ tới mẹ mình. Sau khi trở về, nàng có thể gặp được cha, cũng có thể gặp được người em trai trước giờ chưa từng gặp mặt, chỉ là sẽ không gặp được mẹ nàng nữa.
Nàng không muốn nhắc tới mẹ ở trước mặt cha và em trai một lần nữa, uổng công làm cho bọn họ đau lòng.
Diệp Ly Châu lau nước mắt nói: “Cũng lớn đến vậy rồi, chị mới gặp được em đấy.”
Diệp Gia Hữu nhìn chị khóc, trong lòng cậu cũng thấy chua xót.
Lúc trước, cậu còn sợ Diệp Ly Châu sẽ không thích mình, sẽ lạnh nhạt với mình. Giờ đây nhìn cử chỉ của Diệp Ly Châu, nhìn ánh mắt yêu thương của nàng, Diệp Gia Hữu đã biết, Diệp Ly Châu thương yêu người em trai là cậu đây.
Vả lại, Diệp Ly Châu không giống mấy người Ô thị, Lương thị, Chu thị, thương yêu của nàng là phát ra từ đáy lòng.
Diệp Phụ An kéo Diệp Gia Hữu ra: “Thân thể chị con yếu đuối, đừng cứ liên tục áp sát ở trước mặt nàng.”
Diệp Ly Châu vuốt tóc Diệp Gia Hữu: “Không sao mà cha, con gặp được em cũng rất vui.”
Diệp Phụ An hỏi Diệp Ly Châu tỉnh lại đã ăn gì, có uống thuốc chưa, chờ đến lúc hỏi han xong, ông nói với Diệp Gia Hữu: “Sáng sớm mai trước khi đến học đường lại tới gặp chị con, hôm nay thì về thôi, chị con còn phải ngủ nữa.”
Diệp Gia Hữu không muốn tách ra khỏi Diệp Ly Châu, cậu nói: “Tối nay con ở đây.”
Diệp Phụ An nói: “Cái này sao được, nửa đêm con làm ầm ĩ, ngộ nhỡ la hét huyên náo lại khiến chị con ngủ không yên.”
Diệp Ly Châu cười nói: “Không sao, có bọn nha hoàn trông chừng mà, phòng ngăn bên ngoài có cái giường, Gia Hữu ngủ ở đó.”
Dù sao Diệp Gia Hữu vẫn còn nhỏ, chỉ là một đứa bé, giữa hai chị em cũng không cần kiêng kị nhiều như vậy. Diệp Phụ An thấy hai người ở chung vô cùng hòa hợp, thì căn dặn Diệp Gia Hữu vài câu, nhắc cậu buổi tối không nên ồn ào, rồi để cậu ở lại.
Diệp Phụ An vừa rời đi, Diệp Gia Hữu liền lấy ra một bọc điểm tâm từ trong tay áo: “Châu Châu này, em cố ý để thái giám chạy một chuyến đến chỗ Hiền Phi nương nương. Trong cung của Hiền Phi có cô cô làm bánh xốp nhân táo ăn ngon nhất, không giống như bên ngoài, táo này không phải táo chỗ chúng ta, mà là đặc sản của một nước nhỏ nào đó trong sa mạc Tây Bắc, nếm thử thì đặc biệt ngọt dẻo.”
Quan hệ của Cung phi và bên ngoài cũng như nghìn vạn sợi tơ kết lại với nhau. Hiền phi là em gái của Trần Vương, Diệp Gia Hữu và Thế tử nhà Trần Vương qua lại thân thiết, tuổi hai người còn nhỏ, khéo miệng lại biết nói chuyện, hoàng đế cũng yêu thích hai đứa bọn họ, thường để bọn họ vào cung, hai người bọn họ vào cung cơ bản đều chạy đến chỗ Hiền Phi ăn chực.
Vú Trần ở một bên vội vàng nói: “Đêm hôm khuya khoắt, tiểu thư cũng không được ăn cái này, ăn rồi không tiêu được, lát nữa cũng sẽ nóng ruột. Công tử, ngài chớ khuyến khích tiểu thư ăn đồ linh tinh!”
Diệp Ly Châu cười nói: “Sắc trời tối rồi, vú cứ ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi. Tự ta sẽ chú ý.”
Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu ơi, chị không thể ăn đồ tùy tiện hả?”
Diệp Ly Châu lắc đầu: “Không có chuyện gì, chị nếm một chút, thứ mà em trai cố tình mang về cho chị, đương nhiên chị muốn nếm thử xem.”
Nàng cầm lấy một miếng bánh xốp nhân táo, miếng bánh tròn trịa, cỡ nửa bàn tay, vỏ bánh mỏng như cánh ve, một tầng lại một tầng. Diệp Ly Châu cẩn thận bẻ một chút, nếm thử một miếng.
Mùi vị đúng là rất ngon, nhân táo tuy ngọt, lại không ngấy chút nào.
Ăn xong hai miếng, Diệp Ly Châu uống một hớp nước trà, nói: “Hôm nay vào cung, chơi có vui không? Có gặp được chuyện gì thú vị không?”
Diệp Gia Hữu vốn đang lo chị sẽ hỏi mình về bài tập, không ngờ Diệp Ly Châu không hỏi chuyện đó.
Hai người ngồi trên giường lò, Diệp Gia Hữu nhớ tới lời vú Trần nói, chỉ cho Diệp Ly Châu ăn non nửa miếng bánh nhân táo, rồi để nha hoàn cất đi.
Diệp Gia Hữu nói: “Hôm nay em đã gặp Tần vương đấy. Châu Châu này, dáng dấp của Tần vương đẹp cực nha. Thái Tử là mỹ nam tử được công nhận, người khác cũng khen Thái Tử là nhân vật có thần thái đặc biệt, như người ngọc vậy, mà đứng ở trước mặt Tần vương, phong thái cũng bị đè ép ba phần. Hôm khác hai người họ tới nhà mình làm khách, Châu Châu, em dẫn chị đi nhìn trộm.”
Trong mắt Diệp Ly Châu ẩn chứa vài phần tươi cười: “Sao em biết ngày khác bọn họ sẽ đến Tướng phủ?”
Diệp Gia Hữu thề lên thề xuống: “Chị tin em đi, nhất định sẽ tới.”
Cậu vẫn là có mấy phần nhãn lực đấy, biết lần này Tần vương tới kinh thành, sẽ không bỏ qua cơ hội lôi kéo Diệp Phụ An. Hôm nay nói chuyện với hắn ở trong điện chính là một trong những chứng cứ.
Diệp Gia Hữu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cậu lấy từ trong tay áo ra chuỗi hạt tử đàn lá nhỏ mà Tần vương thưởng cho cậu.
Diệp Gia Hữu nói: “Đây là hôm nay Tần vương ban cho em đấy, chị là Châu Châu, cái này cũng là Châu Châu.”
Diệp Ly Châu giơ tay khẽ ấn một cái lên trán của Diệp Gia Hữu: “Gọi chị.”
Diệp Gia Hữu nói: “Châu Châu dễ nghe hơn, ở trước mặt người ngoài, em sẽ gọi là chị.”
Cậu sợ Diệp Ly