Người dịch: LC
Diệp Ly Châu mơ mơ màng màng: “Hả? Ta đã nói cái gì?”
Đề Kiêu thấy nàng lại có thể chối, sắc mặt u ám đi vài phần. Tay hắn nắm lấy eo của nàng: “Không nhớ rõ hả? Vậy chúng ta ôn lại một lần nữa?”
Diệp Ly Châu lập tức muốn đứng dậy. Nàng ngọ nguậy cơ thể, giữ chặt lấy tay Đề Kiêu: “Ta… Ta muốn dậy… Điện hạ, chàng không mệt sao?”
Nàng gượng gạo thay đổi đề tài, rõ ràng chính là không muốn thừa nhận những lời mình vừa mới nói.
Không muốn thừa nhận cũng vô dụng thôi.
Đề Kiêu giam nàng trong lòng mình: “Cho rằng ai cũng yếu như nàng hả? Nếu không phải…”
Nếu không phải là Diệp Ly Châu khóc lóc cầu xin, bắt gọi chú thì gọi chú, bắt gọi anh thì gọi anh, cuối cùng ngay cả phu quân cũng gọi ra, thực sự không tiếp nhận nổi nữa, thì sao Đề Kiêu có thể buông tha cho nàng.
Mấy ngày rồi Diệp Ly Châu chưa tới gần Đề Kiêu, bây giờ nằm trong lòng Đề Kiêu, nàng chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, thỏa mãn không nói ra lời.
Đề Kiêu lấy bình thuốc từ một ô vuông bí mật ở bên cạnh. Lần này hắn cân nhắc chu đáo hơn một chút, nhớ tới thân thể của Diệp Ly Châu mềm mại yếu ớt, sau khi xong việc thì bôi ít thuốc cho nàng nhằm giảm bớt đau đớn.
Hắn cầm bình thuốc, một tay bế Diệp Ly Châu lên: “Chúng ta đi tắm rửa.”
Diệp Ly Châu nhắm mắt lại “dạ” một tiếng.
Chờ tới lúc ngâm mình trong nước, Đề Kiêu nói: “Ngày cưới đã quyết định rồi, chính là ngày mười sáu.”
Diệp Ly Châu được Đề Kiêu ôm. Nàng không chịu buông tay, dựa lên vai hắn, nhắm mắt lại nói: “Cha ta vẫn chưa đồng ý…”
Thùng nước tắm được làm từ gỗ lim cao cấp nhất, sau khi đổ nước nóng vào sẽ có mùi thơm tỏa ra. Đề Kiêu xoay người nàng lại, để nàng nắm chặt lấy thành của thùng nước.
Bỗng nhiên mất đi cái ôm ấm áp, Diệp Ly Châu có phần không hài lòng: “Điện hạ…”
Giọng nói cũng mềm mại, là đang làm nũng.
Đề Kiêu thản nhiên nói: “Không nhớ lâu.”
Nước cũng tràn ra ngoài, cả gian phòng đều là mùi thơm của gỗ lim. Diệp Ly Châu vốn đang cắn môi, Đề Kiêu lo nàng sẽ cắn rách, cho nên tách cằm của nàng ra.
Trên mặt đất là một tầng nước lênh láng thật mỏng, còn có thêm nhiều nước trong veo chảy ra từ trong thùng tắm. Bên cửa sổ bày một bình hoa tao nhã, hoa mai vàng trong bình thơm ngát bốn phía.
Đề Kiêu lại nhẹ nhàng dạy dỗ một chút, chưa tới một giờ, đã ôm người ra, bọc chăn lại.
Lần này Diệp Ly Châu thật không có một chút sức lực mà động đậy nữa.
Lần này ở trong nước, nàng chống cự hết sức.
Đề Kiêu cảm thấy không cam lòng, nói ở bên tai Diệp Ly Châu: “Vừa rồi có thoải mái không?”
Diệp Ly Châu vốn còn muốn nói “Điện hạ ngài lần sau đừng thô lỗ như vậy”, bởi vì Đề Kiêu thô bạo lên, quả thực không giống con người, giày vò Diệp Ly Châu đến chết đi sống lại.
Chần chừ giây lát, để bảo toàn thể diện của Đề Kiêu, cũng để Đề Kiêu không vì thẹn quá thành giận mà làm thêm lần nữa, Diệp Ly Châu gật đầu: “Thoải mái.”
Mười ngón tay của Đề Kiêu và Diệp Ly Châu đan vào nhau: “Ta biết mà, ở trong nước rốt cuộc là không giống.”
Lau khô người cho Diệp Ly Châu, đặt nàng lên trên sạp, sau đó Đề Kiêu thoa thuốc cho nàng.
Tai của Diệp Ly Châu cũng đỏ lên. Nàng nhắm mắt lại, ngón tay mảnh khảnh túm lấy khăn trải giường.
Bôi thuốc xong, cái cảm giác đau đớn đó giảm đi rất nhiều.
Diệp Ly Châu đưa lưng về phía Đề Kiêu, nói: “Giờ nào rồi?”
Đề Kiêu xoắn một lọn tóc đen của nàng: “Thời gian hãy còn sớm.”
Hắn đã thay bộ quần áo khác, là áo ngủ màu xanh sẫm. Diệp Ly Châu không tự chủ tiến lại gần Đề Kiêu, nằm sấp trên đùi hắn: “Để ta ngủ một lát.”
Đề Kiêu không biết nên làm thế nào để miêu tả Diệp Ly Châu.
Nàng lén lén lút lút tới đây một mình, chính là để ngủ với hắn, bây giờ nàng đạt được tâm nguyện rồi, thoả mãn nằm sấp trên đùi hắn ngủ, cũng không quan tâm tới suy nghĩ của hắn nữa.
Trong lòng Đề Kiêu rất là bất mãn.
Hắn nâng tay lên, khẽ véo cằm Diệp Ly Châu: “Diệp Ly Châu.”
Diệp Ly Châu đẩy tay hắn ra, há miệng cắn: “Ta sắp ngủ rồi.”
Giọng của nàng mơ hồ không rõ, không tim không phổi.
Đề Kiêu nhếch môi, không quấy nhiễu nàng nữa. Hắn gom mái tóc dài vẫn còn có chút ẩm ướt của nàng lại để sang một bên.
Mành cửa sổ đều đã được che lại, Diệp Ly Châu nằm nghiêng trên sạp mỹ nhân, trên người đắp một cái chăn trắng tinh không chút tỳ vết. Sống lưng nàng tạo thành một vòng cung xinh đẹp, da thịt trắng đến chói mắt, trên nét mặt hơi có vài phần ngây thơ, đôi mắt nặng nề nhắm chặt.
Trong phòng thoáng cái tối đi. Trong lư hương đang đốt hương an thần, hương thơm lượn lờ. Đề Kiêu ôm vai nàng, cũng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, người hầu ở bên ngoài đột nhiên gõ cửa: “Điện hạ.”
Đề Kiêu cau mày, ôm Diệp Ly Châu vào trong lòng, che kín lỗ tai nàng: “Chuyện gì?”
“Diệp thừa tướng đến đây gặp ngài ạ.”
Đề Kiêu thật không ngờ Diệp Phụ An sẽ tới vào lúc này. Có điều, có thể khẳng định là, Diệp Phụ An không biết Diệp Ly Châu đang ở đây.
Nếu như Diệp Phụ An đã biết cô con gái cưng của ông đang nằm trên giường của Đề Kiêu, lúc này khẳng định không phải để người truyền lời đơn giản như vậy, mà đã kéo người đánh vào đây rồi.
Đề Kiêu đắp kín chăn cho Diệp Ly Châu, để người hầu lui xuống. Hắn đứng dậy thay một bộ đồ khác.
Sau khi đi ra, Đề Kiêu phân phó: “Chuẩn bị đồ ăn, Diệp tiểu thư tỉnh lại thì để Hải Đàn đi vào hầu hạ nàng.”
Dặn dò xong, lúc này Đề Kiêu mới đi ra.
Từ sau lần trước Diệp Phụ An đắc tội Đề Kiêu, Đề Kiêu cũng không tới Diệp gia nữa. Nhắc lại, Diệp Phụ An cũng có chút chột dạ.
Đề Kiêu biết, hai ngày này Diệp Phụ An đã tìm đến toàn bộ hòa thượng, đạo sĩ trong kinh thành, còn cố ý trao đổi thư từ với Ngộ Tâm sư thái.
Ngộ Tâm sư thái nói gì, Đề Kiêu không rõ lắm, nhưng hắn khẳng định đa số những người mà Diệp Phụ An tìm được bên trong kinh thành, không ai không nói Đề Kiêu và Diệp Ly Châu là trời sinh một đôi, phá hỏng đi rồi thì sức khỏe của Diệp Ly Châu sẽ không ổn.
Đây thực ra là sự thật, có điều, Đề Kiêu hoặc Diệp Ly Châu nói cho Diệp Phụ An biết, Diệp Phụ An nhất định sẽ không tin, cho rằng bọn họ đang lừa gạt ông. Nhưng nhiều người đều nói như vậy, ông muốn không tin cũng phải tin.
Mặc kệ thế nào, Diệp Phụ An cũng sẽ không cầu xin Đề Kiêu cưới con gái ông. Ông vẫn còn có khí phách đấy. Ông đường đường là thừa tướng, con gái ông lại là mỹ nhân hiếm thấy trong kinh thành, sao có thể ấm ức mà gả đi được? Lần này tới đây, chủ yếu là để xem thái độ của Đề Kiêu.
Đề Kiêu dĩ nhiên là nhìn ra được, Diệp Phụ An chết vì sĩ diện.
Sau khi hắn đi vào phòng tiếp khách thì hờ hững nói: “Diệp thừa tướng.”
Diệp Phụ An đặt chén trà trong tay xuống, đứng dậy: “Tần