Người dịch: LC
Hễ khóc là Diệp Ly Châu không để ý tới Đề Kiêu nữa.
Đề Kiêu xoay bả vai của nàng lại, lau nước mắt cho nàng: “Là ta sai rồi. Ta không nên lừa gạt nàng. Được rồi, đừng khóc, mắt cũng sưng cả lên rồi này.”
Diệp Ly Châu đạp lên cẳng chân của hắn: “Không ngủ cùng với chàng nữa. Chàng đi thư phòng ngủ đi.”
Đề Kiêu ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng. Diệp Ly Châu thực sự là càng ngày càng có bản lĩnh rồi, bây giờ còn dám đuổi hắn đi thư phòng ngủ.
Tương lai chẳng phải là muốn đòi ở riêng à?
Đề Kiêu nắm chặt đôi tay ngọc ngà của Diệp Ly Châu.
Bàn tay nhỏ nhắn lung linh, trắng muốt như ngọc, đẹp đến mức khiến người ta không dời mắt được.
Diệp Ly Châu không vùng vẫy ra được, sắc mặt sung huyết đến đỏ bừng: “Thả ta ra!”
Đề Kiêu hờ hững nói: “Ai ngủ thư phòng hả?”
Tay của Diệp Ly Châu bị hắn nắm trong tay. Hắn quen cầm đao thương, ngón tay hơi có chút thô ráp, tay của nàng thì lại mềm mại vô cùng, nắm nhẹ một cái thôi là sẽ cảm thấy đau, làm thế nào cũng không rút ra được.
Thật lâu sau, Diệp Ly Châu uốn éo người mà vẫn không vùng ra được, chỉ đành rầu rĩ nói: “Ta… Ta ngủ thư phòng.”
Đề Kiêu bế nàng lên: “Cùng đi.”
Mặc dù thư phòng là một địa điểm tốt, nhưng Đề Kiêu không hề ức hiếp Diệp Ly Châu. Hắn đắp chăn lên cho nàng, để nàng ngủ trên chiếc giường nhỏ, còn hắn khoác áo ngồi ở bên bàn.
Chuyện mà Thái tử Triệu Quân điều tra, bản thân Đề Kiêu cũng cho người tra xét.
Không thể không nói, lần này Hoàng đế quả thật là quá đáng.
Đề Kiêu đã đoán trước được tình cảnh khi lên triều ngày mai. Hoàng đế tính toán trăm phương ngàn kế đều là vì Thịnh quý phi và Nhị hoàng tử Triệu Dật, nếu để cho Hoàng đế biết…
Đề Kiêu nheo mắt.
Trên chiếc giường nhỏ, Diệp Ly Châu yên tâm chìm vào giấc ngủ. Nàng hơi cuộn tròn người lại, móng vuốt nhỏ khẽ túm lấy góc chăn, rất là ngọt ngào.
Đề Kiêu nằm bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng.
Diệp Ly Châu chẳng biết gì, vẫn ngủ say như trước, chỉ là trong miệng thì thầm lẩm bẩm một câu gì đó, vùi mặt vào trong lòng Đề Kiêu.
Ngày kế, Đề Kiêu dậy sớm đi vào triều. Diệp Ly Châu đang ngủ say, hắn ôm nàng về phòng mà nàng cũng không hay biết.
Đề Kiêu thay triều phục, khi hắn đi tới trên điện, gần như tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Triệu Quân quay đầu thoáng liếc nhìn Đề Kiêu.
Đề Kiêu hơi gật đầu một cái.
Mấy ngày gần đây khí sắc của Hoàng đế không tệ, nghe xong các đại thần nói một vài chuyện, mà cũng không phải là chuyện gì quan trọng, vẻ mặt Hoàng đế vui vẻ, bèn muốn bãi triều.
Lúc này, Thái tử Triệu Quân nói: “Bẩm Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với người.”
Thiếu niên lớn nhanh, trước đây Hoàng đế không hề phát hiện, hóa ra Thái tử bây giờ cũng đã trưởng thành rồi, đã có vài phần dáng dấp của người lớn. Vừa bước ra đứng ở chỗ ấy, dáng người còn cao hơn một vài võ tướng.
Hoàng đế lại thoáng liếc nhìn Triệu Dật, chẳng qua, không có dáng vẻ làm người yêu thích như Triệu Dật.
Hoàng đế nói: “Thái tử có chuyện gì quan trọng à?”
Triệu Quân nói: “Bẩm Phụ hoàng, gần đây vu cổ hoành hành trong kinh, quấy nhiễu nhà cửa của không ít quan viên và dân chúng. Trong nhà thừa tướng thì có ả đàn bà dùng thuật vu cổ làm hại người khác. Trong kinh, một đám đạo sĩ trong đạo quán phía nam càng là dựa vào vu thuật mà vơ vét của cải hại người, thuyết giảng tà đạo mê hoặc dân chúng. Nhi thần cho rằng, đây là lúc chỉnh đốn tập tục trong kinh.”
Hoàng đế biến sắc.
Mặc dù ông ta không vui, nhưng cũng không thể hiện quá rõ, chỉ trầm mặt, nói: “Sắp tới cửa ải cuối năm, công việc bề bộn, mấy chuyện vặt thế này cứ để đến năm sau hẵng xử lý đi.”
Năm sau Thái tử có việc ra khỏi kinh, Đề Kiêu lại phải quay về Hàm Châu, chuyện này rất nhanh cũng sẽ không giải quyết được gì nữa.
Diệp Phụ An bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, vi thần cho rằng chuyện này không phải chuyện đùa. Thái tử nói rất có lý, yêu đạo mê hoặc người, không biết đã thu được bao nhiêu của cải bất chính từ trên người dân chúng trăm họ, là lúc rất tốt để chỉnh đốn đạo quán trong kinh.”
Từ lúc Diệp Phụ An gả Diệp Ly Châu cho Đề Kiêu, Hoàng đế và Diệp Phụ An liền xa cách.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng đế cũng muốn ra tay với người bên cạnh Diệp Phụ An, ngoài mặt thì thăng chức nhưng thực ra là cách chức để phân chia quyền lực của bọn họ. Nhưng Diệp Phụ An làm việc cẩn thận, trước mặt người ngoài cũng chưa công khai biểu lộ rằng muốn đứng ở phe Thái tử.
Diệp Phụ An đột nhiên nói thay cho Thái tử, tâm trạng của Hoàng đế lại càng nóng nảy thêm vài phần.
Hoàng đế nói: “Diệp khanh, ngươi định điều tra rõ việc này để lòng bách tính trong kinh bàng hoàng, không được sống yên ổn một năm này sao? Việc này mà xử lý không tốt e là sẽ làm dao động lòng dân.”
Một bộ phận đại thần thấy Hoàng đế không quan tâm tới chuyện này, nhao nhao bước ra bày tỏ chờ năm sau rồi hãy tra.
Đề Kiêu cười khẩy nói: “Tra xét một phen tất cả những chuyện có dính líu tới đạo quán, cũng không liên quan đến bách tính, càng không tốn bao nhiêu thời gian. Bệ hạ, tuy rằng sắp tới cuối năm, nhưng chỗ thần còn có một ít nhân thủ rảnh rỗi, nếu trong triều không xử lý được, thần có thể xử lý thay. Họa vu cổ của Hán triều gây hại cho triều cương, liên lụy mấy chục vạn người, có thể thấy được việc này thật không thể coi thường, trong kinh tuyệt đối không thể có tập tục này.”
Lời nói của Đề Kiêu lạnh lùng, lại nói năng có khí phách, người bên cạnh sợ hắn, cũng không dám nói nhiều thêm một câu.
Ngày xưa còn có Tuyên Uy Tướng Quân một lòng ủng hộ Hoàng đế và Nhị hoàng tử, từ sau khi Trịnh Nhân Nhi xảy ra chuyện, Tuyên Uy Tướng Quân cũng cẩn thận hơn nhiều, rất ít bày tỏ ý kiến ở trong triều.
Đề Kiêu ngước mắt, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Hoàng đế.
Trong lòng Hoàng đế lộp bộp một tiếng, lúc này ông ta đã phát hiện ra cái gì đó.
Chờ sau khi hạ triều, thái giám bên người Hoàng đế dìu ông ta đi vào trong.
Vào đến tẩm điện, Hoàng đế ho khan vài tiếng, hít thở không thông. Thái giám vội vàng vỗ vỗ lưng cho ông ta: “Bệ hạ…”
Hoàng đế ho ra một cục máu đờm, trong đôi mắt vẩn đục tràn đầy mệt mỏi: “Đề Kiêu đã phát hiện ra chuyện mà trẫm để Liễu Tượng làm rồi.”
Thái giám lấy ống nhổ đi, dâng lên một chén trà xanh: “Bệ hạ đừng suy nghĩ nhiều quá. Thái tử nhất định sẽ không tin là bệ hạ cho người làm việc này đâu. Đến lúc đó nô tài cho hai cung nữ thông minh lanh lợi khích bác ở trước mặt Thái tử, cứ nói là Tần Vương chia rẽ tình phụ tử của hai người. Đến lúc đó không chừng hai người họ sẽ bởi vậy mà xích mích.”
Hoàng đế không thốt ra một lời.
Thái giám nói: “Bệ hạ, mặc dù Thái tử được Hoàng hậu nuôi dưỡng, nhưng bệ hạ vẫn luôn biết, tính tình của ngài ấy cũng không giống Hoàng hậu, bình thường rất là mềm mỏng. Khi Thái tử còn nhỏ, bệ hạ có được thứ gì, thưởng cho Nhị hoàng tử điện hạ cái tốt, cho ngài ấy cái xấu, ngài ấy cũng thấy bệ hạ tốt với ngài ấy. Bệ hạ là cha ruột của Thái tử, Thái tử nhất định sẽ không tin bệ hạ muốn hại tính mạng ngài ấy đâu.”
Từng câu mà tên thái giám này nói đều là thật. Lúc này Hoàng đế lại khó chịu như gai nhọn đâm vào tim vậy.
Chẳng qua cũng chỉ khó chịu một hồi, dù sao ông ta cũng là bậc đế vương, trời sinh nên lạnh bạc.
Hoàng đế nói: “Thái tử khó thành người tài, không bằng một phần mười của Dật Nhi. Đề Kiêu xem như là dìu dắt sai người rồi.”
Tiểu thái giám mới tới đưa canh qua đây. Người này là con nuôi mới nhận của đại thái giám Lý Tài, người vừa mới nói chuyện bên cạnh Hoàng đế. Tiểu thái giám thông minh lanh lợi, da trắng nõn, khiến người có cảm tình, Hoàng đế cũng nhìn quen mắt.
Tiểu thái giám nói: “Đây là thịt hươu hầm ba loại sâm mà ngự thiện phòng mới vừa đưa tới ạ,