"Mấy người nói cho tôi biết, đây là kế hoạch dự án hoàn hảo mà mấy người tự xưng là đã thức năm ngày để làm sao?" Giang Vũ Lan quăng bản kế hoạch xuống đất "Lúc tạo ra mấy người, ông trời quên ban cho chỉ số thông minh và đầu óc sao?"
Một nhóm cúi đầu đứng trước mặt Giang Vũ Lan không dám thở mạnh.
"Cốc cốc."
"Chuyện gì?" Giang Vũ Lan không kiên nhẫn nói.
"Tổng giám đốc, cà phê của ngài." Là giọng nói mềm mại của Cố Phán Yên.
Giang Vũ Lan Lan dừng một chút, sắc mặt cũng ấm trở lại, khẽ ho một tiếng, hơi khắc chế biểu cảm quá mức lạnh lẽo trên mặt "Mời vào."
Cố Phán Yên bưng cà phê mở cửa chậm rãi đi vào, cô đi giày bệt, ánh mắt kinh ngạc lướt qua một đám người đang đứng ngay ngắn như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm mắng.
Có chuyện gì mà hắn lại tức giận như vậy?
Cố Phán Yên nhẹ nhàng đặt cà phê trước mặt hắn, Giang Vũ Lan nhìn cô chằm chằm khi cô rút tay lại "Tay em bị sao vậy?"
Cố Phán Yên nhìn mu bàn tay ửng đỏ của mình, cô có làn da trắng nên vết đỏ trên mu bàn tay hiện lên rất rõ ràng.
"Khi em vừa lấy nước sôi, tôi đã bị bắn một ít nước nóng." Cô giải thích.
"Sao em lại bất cẩn như vậy?" Giang Vũ Lan lập tức lên tiếng, trong lời nơi mang theo ít nhiều sự đau lòng.
Cố Phán Yên lập tức đỏ mặt, định vội vàng rời đi.
"Đợi đã, anh có chuyện muốn nói với em." Giang Vũ Lan hắng giọng nói: "Mấy người ra ngoài làm lại kế hoạch đi! Nếu như lần sau còn tệ như hôm nay, thì cứ đợi viết đơn thôi việc đi! "
Mặc dù lời nói của Giang Vũ Lan không nhẹ nhàng lắm, nhưng họ nhìn nhau và vẫn không thể tin được.
Cho đến một ngày, danh tính của Cố Phán Yên cuối cùng đã được tiết lộ.
Triệu chứng ốm nghén của cô không quá rõ ràng, hơn nữa vì dáng người mảnh khảnh nên sau 4 tháng mang thai, cô không có biểu hiện gì nhiều, nhưng thay đổi lớn nhất chính