Edit + Beta: Bbeo.
Vòng cổ có đẹp hay không, Tần Minh Viễn đã sớm biết từ tối hôm qua.
Cần cổ trắng nõn mịn màng, xương quai xanh mê người, cùng chiếc vòng cổ rực rỡ tạo thành một cảnh tượng mà tất cả đàn ông sẽ không bao giờ quên. Không nghi ngờ gì nữa, vòng cổ rất đẹp, khi đeo trên người Tô Miên, lại đẹp càng thêm đẹp.
Trong ấn tượng của Tần Minh Viễn, người vợ này bất luận là ở trước mặt người ngoài hay ở trước mặt anh, cô dường như luôn dịu dàng đến cực điểm, như một người không hề biết phát cáu là gì, luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, như thể trên đời này không gì có thể khiến cô tức giận, ngay cả khi giọng điệu anh có ác liệt tàn nhẫn, cô chỉ khẽ mím môi, lộ ra ánh mắt ủy khuất, nhưng cũng rất nhanh tự mình tiêu hóa, trở lại là bộ dáng dịu dàng.
Như ngày hôm nay, mang theo vài phần hờn dỗi kèm khí thế hùng hùng hổ hổ, thật sự là lần đầu tiên thấy.
Mặc dù giọng điệu không có gì khác trước kia, Tần Minh Viễn cũng đã nhận ra.
Lúc có người ngoài, anh luôn cho Tô Miên đủ sự thể diện.
Anh im lặng chưa đến ba giây, gật đầu nói: “Đẹp.”
Tô Miên bất ngờ thở dài, không lên tiếng, hơi cúi đầu, vẻ mặt đáng thương. Nếu ngày thường, Tần Minh Viễn mà thấy bộ dạng này của cô, nhất định sẽ trực tiếp nói một câu “Có chuyện gì nói thẳng”, nhưng hôm nay có mặt người khác, vợ anh lại có chuyện muốn nói, anh không thể nào nói trắng ra như vậy, đành phải nhẹ giọng, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Tô Miên như là bị ủy khuất cực lớn, nhìn anh, nói: “Em sơ ý làm xước sợi dây chuyền mà hôm qua anh bỏ ra ba ngàn bảy trăm vạn tặng em, em còn vốn định đem đi khoe bạn thân, không ngờ giữa đường lại gặp phải sự cố, em bị trượt chân, kết quả, sợi dây chuyền bị xước rồi…”
Cô chỉ vào một trong những khối ngọc bích.
“Tuy rằng vết xước không rõ lắm, nhưng em càng nhìn càng thấy đau lòng, chồng ơi, phải làm sao giờ?”
Tần Minh Viễn nói: “Mang đi sửa.”
Tô Miên nói: “Nhưng mà sửa xong sẽ không giống lúc đầu nữa, không đẹp, cũng không thuần túy, đá sapphire vốn dĩ không nên có xíu tì vết nào… vòng cổ của Elizabeth cứ vậy bị hủy hoại trong tay em, chồng ơi, anh biết là em học về trang sức mà, cứ như vậy em không chịu nổi…”
Tần Minh Viễn hỏi: “Vậy em muốn làm gì?”
Tô Miên lại thở dài, chớp mắt, nhìn anh.
Tần Minh Viễn cảm thấy tính cách của Tô Miên đã thay đổi, không còn dịu dàng, ân cần ngoan ngoãn, bắt đầu giống như đại đa số những người phụ nữ phiền toái khác, thích khiến đàn ông đoán xem mình đang nghĩ gì.
Tô Miên quá bất thường.
Tần Minh Viễn nhíu mày, thản nhiên nhìn cô.
Lông mi cô vừa dài vừa mỏng, hơi rủ xuống, tạo ra một mảng bóng lớn dưới mi mắt.
Không hiểu sao, anh lại nghĩ tới lúc Tô Miên dịu dàng ngoan ngoãn ở trên giường, cho dù anh có kịch liệt đến cỡ nào, cô chỉ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga. Tô Miên khi đó cũng giống với Tô Miên hiện tại, lông mi khẽ run.
Tần Minh Viễn kiên nhẫn hơn chút, làm theo ý cô.
“Mua cái khác?”
Tô Miên lại thở dài: “Là độc nhất vô nhị, không có cái thứ hai.”
Sự kiên nhẫn của Tần Minh Viễn bị cạn kiệt.
Anh không muốn lãng phí thời gian vào chủ đề này, nói: “Cất nó đi, anh cho người đi mua cái khác cho em, cuối năm còn có một buổi đấu giá về trang sức cổ ở Thượng Hải, anh sẽ nhờ Quý Tiểu Ngạn đưa bản giới thiệu cho em, em thấy cái nào được cứ báo anh, anh mua cho em.”
Tô Miên miễn cưỡng nói: “Vũng được, nhưng không cần đưa cho em đâu, em có biết về buổi đấu giá này, trong đó có viên kim cương xanh Sri Lanka em rất thích.”
Tần Minh Viễn phân phó Qúy Tiểu Ngạn: “Nhớ kỹ, phải mua bằng được cho phu nhân.”
Quý Tiểu Ngạn đáp lại.
Tô Miên nói thêm: “Cuối tháng em có một chuyến đi Thượng Hải, nên có thể tự đi đến đó.”
Tần Minh Viễn nói: “Cũng được, Tiểu Ngạn cậu ước lượng giá cả rồi chuyển tiền trực tiếp cho phu nhân.”
Lâm Linh Nhi lẽ ra phải rời đi khi có Tô Miên ở đây, nhưng chân của cô ta lại giống như bị đóng đinh trên sàn nhà, cứng đờ tại chỗ. Cô ta chỉ muốn biết người có thể chọc mù mắt của mấy con cẩu độc thân trên mạng xã hội bên ngoài sẽ tình cảm như thế nào.
Giờ được trông thấy, xuất phát từ giác quan thứ sáu của người phụ nữ của Lâm Linh Nhi.
Cô cảm thấy Tô Miên khác với khi tham gia chương trình tạp kĩ, rõ ràng chính là điển hình của một Bạch Liên Hoa chuyên đi dụ dỗ đàn ông tiêu tiền cho mình.
Thói quen của Tô Miên, cô ta rất thông thạo, thậm chí vừa rồi cô ta còn sử dụng chúng, tuy nhiên, phản ứng của Tần Minh Viễn lại hoàn toàn khác.
Antifan của Tần Minh Viễn đều cho rằng Tô Miên yêu tha thiết anh Viễn, cô ta thì lại thấy ngược lại, sao Tô Miên có thể yêu tha thiết anh Viễn chứ, rõ ràng là thẳng nam sắt thép Tần Minh Viễn vô cùng yêu thương Bạch Liên Hoa Tô Miên!
Lâm Linh Nhi muốn chạy.
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Miên lại dừng trên người cô ta, kinh ngạc nói: “Ồ? Bây giờ em mới phát hiện thì ra trong phòng hóa trang còn có người khác.” Cô đứng lên, mỉm cười đi tới, sợi dây chuyền trên cổ gần như làm mắt Lâm Linh Nhi bị thương, “Cô là nữ chính bộ phim này đúng không? Tôi đã xem qua ảnh poster của cô, oai hùng hiên ngang, tuyệt đối phù hợp với hình tượng nữ chính trong Tư Thế Anh Hùng, rất chờ đợi vào diễn xuất của cô.”
Quý Tiểu Ngạn đúng lúc thêm vào một câu: “Phu nhân, cô ấy vội qua tặng canh rừng cho ông chủ, tối nay trời lạnh, Lâm tiểu thư đã chuẩn bị sẵn cho mỗi người một phần canh gừng.”
Tô Miên mỉm cười nắm tay cô ấy: “Cô Lâm thật tốt, tôi thay mặt Minh Viễn cảm ơn cô.”
“Không… không có gì đâu, bình thường thầy Tần cũng rất chiếu cố tôi.”
Quý Tiểu Ngạn còn nói: “Thưa phu nhân, bình thường khi gặp vấn đề khó khăn về kịch bản diễn xuất, Lâm tiểu thư thường đi xin chỉ giáo từ các tiền bối.”
Tô Miên nghe thấy, nhưng thật ra là đang ngầm liếc Qúy Tiểu Ngạn một cái, nghĩ thầm, cậu trợ lý mức lương gấp năm lần người thường của đại móng gà quả thực đáng giá, Lâm Linh Nhi còn phải đến để học thêm kinh nghiệm, hết