Edit: Mây.
Beta: Mẫn Mẫn.
Tô Miên cũng không phải rất chống đối việc sắp trở thành “mỹ thực” trên bàn cơm.
Cô ngầm ước lượng trong chốc lát, “nấu nướng” một đêm đổi lấy cuộc sống bình yên trong một tháng, nó có lời như việc mua một tặng mười ở trung tâm thương mại, hoặc là voucher giảm giá trên app mua sắm nào đó vào ngày 11-11 [1], còn không thì giống như hoạt động giảm giá sập sàn của anh trai bán son luôn miệng hô to mua đi mua đi mua liền đi [2].
[1] 11.11: Lễ độc thân.[2]: anh trai bán son: Lý Gia Kỳ – “vua bán son” của Trung Quốc, livestream chét mỏ dĩa huông lắm =)) Hôm 11-11 đấy, Tô Miên đã đích thân đến cửa hàng trang sức nhà mình để phối hợp làm hoạt động marketing, sau khi trở về Tử Đông Hoa Phủ, Tô Miên “giá lâm” vào các phòng phát sóng trực tiếp lớn, cống hiến hơn hai trăm mấy nghìn tệ cho lễ Độc thân, cuối cùng những món đồ đó trở thành hàng rút thăm trúng thưởng trên Weibo của Tô Miên, thu hút được một lượng fan đông đảo.
Ngày đó còn không cẩn thận leo lên hot search, được khen là Tần phu nhân vừa hào phóng vừa bình dị gần gũi.
Mẹ chồng cô, bà Lư Tuệ Mẫn cũng khen Tô Miên, còn tặng cô một chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn làm quà 11-11 nữa.
Tô Miên cũng rất thích, vì thế dù cho ngày hôm đó đại móng gà có bới lông tìm vết bắt bẻ cô, Tô Miên vẫn có thể mỉm cười chịu đựng được.
Tô Miên không thể không bồi hồi, mình thật sự có một người mẹ chồng rất tốt.
Ra tay cực kỳ hào phóng với con dâu, hiếm khi can thiệp vào chuyện của hai vợ chồng, cũng xem như rất quan tâm Tô Miên nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Miên nhìn Tần Minh Viễn lại càng dịu dàng hơn.
… Anh nên cảm thấy mình may mắn vì có người mẹ tốt như vậy đi đấy!
… Gà Quý phi, đêm nay phúc của anh còn ở phía sau!
Đúng là làm vợ chồng lâu quá rồi.
Về phương diện này, Tô Miên cảm thấy không ai có thể hiểu đại móng gà hơn cô. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh, Tô Miên sẽ biết ngay Tần Minh Viễn đang muốn ăn cái gì. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của đại móng gà.
Nào ngờ, cô đợi một lúc lâu, bờ môi mãi vẫn chưa có cảm giác ướt át, Tô Miên chỉ loáng thoáng nghe được tiếng hít thở dồn dập.
Tô Miên chậm rãi mở mắt.
Tần Minh Viễn thấp giọng ra lệnh: “Lên giường đợi tôi.”
Nói xong, anh vội vàng đứng dậy, nhanh chân đi vào phòng tắm.
Sau khi có điện lại, bên trong biệt thự sáng trưng như ban ngày.
Tô Miên có thể nhìn thấy dáng vẻ vênh mặt của đại móng gà vô cùng rõ ràng.
Tô Miên biết Tần Minh Viễn muốn đi đâu làm gì, từ sau khi cô trở về từ chuyến đi nghỉ dưỡng ở Thái Lan rồi mắc phải bệnh phụ khoa, bác sĩ đã dặn dò trước và sau khi bọn họ làm chuyện phòng the thì nhất định phải vệ sinh cho sạch sẽ, vì vậy mỗi lần bắt đầu “nấu nướng”, dù có có mệt cỡ nào hai người cũng phải đi tắm trước, làm xong lại phải tắm thêm lần nữa.
Phải nói rằng, ở phương diện này, đại móng gà cũng coi như là có lo lắng cho cảm nhận của cô.
Tô Miên lại nhìn con thỏ con trong lồng sắt, không nhịn được cong mắt cười.
… Dễ thương quá đi mất.
… Rụng tim luôn rồi.
Bên ngoài lồng sắt còn có một bao cà rốt đã được cắt thành từng lát nhỏ.
Tô Miên lấy mấy củ ra, đưa từng miếng đến bên miệng thỏ con.
Thỏ con được đút ăn vô cùng hào hứng, nó há cái miệng nhỏ ra, rất nhanh đã ăn hết.
Bản thân Tô Miên có hơi khó chịu vì đại móng gà đột nhiên trở về, nhưng sự dễ thương của thỏ con đã xua tan gần hết bất mãn của cô. Sau khi cho thỏ con ăn xong, Tô Miên xách lồng sắt đặt xuống sàn nhà.
Cô tính thời gian, đi rửa tay rồi quay về giường xem tạp chí, đại móng gà cũng tắm sắp xong.
Tô Miên cầm điện thoại đi lên lầu.
Không ngờ Tô Miên vừa mới ngả lưng xuống giường, cô nhận được điện thoại của bà Lư Tuệ Mẫn.
“Mẹ ạ…”.
“Dạ, đúng vậy, con chuẩn bị đi ngủ…”.
“Minh Viễn cũng ở đây, ngày kia anh ấy phải đi lấy ngoại cảnh rồi, bây giờ đang ở trong phòng tắm…”
Khi Tần Minh Viễn đi vào, vừa hay lại nghe thấy tiếng nói cười của Tô Miên: “Màu hồng cũng được mà, không phải chỉ có thiếu nữ mười tám mới mặc được màu hồng, độ tuổi khác nhau khi mặc màu hồng vào sẽ có phong cách khác nhau, các cô gái trẻ mặc màu hồng thì hoạt bát đầy sức sống, nữ hoàng Elizabeth mặc màu hồng vào thì đoan trang đẹp mắt. Mẹ, mẹ cũng rất hợp. Không phải hai tháng trước mẹ mới mua vòng cổ ngọc trai hay sao? Mẹ còn nói không tìm được quần áo để phối chung mà, con thấy cái váy này hợp lắm, phối thêm cái mũ vành lên nữa, vừa thời thượng lại còn thanh lịch…”.
Nói đến đây, Tô Miên ngẩng đầu nhìn anh.
“… Mẹ, Minh Viễn vừa tắm xong, mẹ có muốn nói chuyện với anh ấy không?”.
Ngay khi cô dứt lời, Tần Minh Viễn đưa tay ra.
Tô Miên đưa điện thoại cho anh.
“Dạ, phải.”
“Được.”
“Con biết rồi.”
“Ăn rồi.”
“Biết.”
“Biết rồi.”
Tần Minh Viễn trả lại điện thoại cho Tô Miên.
Tô Miên mỉm cười tiếp tục nói chuyện với Lư Tuệ Mẫn, trước khi cúp điện thoại, cô đặt điện thoại ở trên tủ đầu giường, vừa rút tay về thì bắt gặp ánh mắt sâu xa của Tần Minh Viễn.
Không ngoài ý muốn, Tần Minh Viễn nghiêng người nhìn sang.
Tô Miên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ngăn anh lại nói: “Đúng rồi, vừa nãy mẹ có nói với em, mẹ bảo tối mai chúng ta đến nhà cũ ăn cơm với ông nội. Tính ra cũng hơn một tháng hai mươi ngày vợ chồng mình chưa về đó. Em nghe chú Trương nói ông nội đã bảo người làm trong nhà trang trí cho năm mới rồi đấy.”
Động tác của Tần Minh Viên đột nhiên dừng lại.
Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Ánh đèn trong phòng ngủ đã được chỉnh sang màu vàng, hầu hết các đường nét trên gương mặt của anh đều chìm vào bóng tối, mang theo sự lạnh lùng khó giải thích. Ánh mắt thâm trầm sâu xa dập dờn chút tình dục dần dần biến mất hoàn toàn.
Tần Minh Viễn nhíu mày, giọng nói không hề có chút tình cảm nào, anh đáp: “Tôi biết rồi.”
Tô Miên nhận ra sự thay đổi cảm xúc của đại móng gà, cô nằm trên giường một lúc lâu, có hơi bối rối vì không biết phải làm sao.
… Này này, Gà Quý phi, rốt cuộc anh có làm hay không? Đêm nay tôi đã nghĩ kĩ làm sao để hầu hạ anh rồi đấy!
Cô chớp mắt.
“… Chồng?”.
Tần Minh Viễn lạnh lùng nhìn cô: “Muốn à?”.
Tô Miên lập tức thấy hơi giận.
… Mình nghe được cái giọng điệu gì thế này! Rõ ràng là anh ta muốn! Đừng có ra vẻ như cô muốn quấn lấy anh ta được không! Đồ điên này! Không biết bị chập dây thần kinh nào nữa!
… Gà Quý phi! Từ giờ trở đi anh bị đày vào lãnh cung! Cả đời này cũng không thể nào làm Nữu Hỗ Lộc [3] được!
[3] Nữu Hỗ Lộc thị (鈕祜祿氏): là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nối tiếng của họ này được liệt vào một trong Mãn tộc Bát đại tính.=> Nữu Hỗ Lộc Đóa (钮祜禄朵): một từ thông dụng trên internet, Nữu Hỗ Lộc có nghĩa là một người không còn ngây thơ và trở nên mưu mô hơn.Khi ai đó được đặt họ “Nữu Hỗ Lộc”, điều đó có nghĩa là cô ấy không còn ngây thơ và đã trở nên rất mưu mô.Ban đầu, Nữu Hỗ Lộc là một trong tám họ chính của người Mãn Châu, được biết đến nhiều nhất như là họ của nhân vật chính Chân Hoàn trong bộ phim truyền hình Hậu cung Chân Hoàn truyện và Hậu cung Như Ý truyện được chuyển thể từ tác phẩm của tác giả Lưu Liễm Tử. Trong truyện, Chân Hoàn, họ Chân, là một cô gái giản dị, sau khi trải qua những âm mưu chốn hậu cung, cô được hoàng đế ban cho họ Nữu Hỗ Lộc, cô trở thành thái hậu “vô cùng tháo vát, sắc sảo và đảm đang” của triều đại Càn Long. Nguyên mẫu là hoàng hậu Nữu Hỗ Lộc, một vị hoàng hậu thánh hiền của vua Ung Chính. – Nguồn: Baike.baidu.com + Wikipedia.Tô Miên lặng lẽ hít sâu một hơi, dịu dàng hỏi: “Chồng, anh làm sao vậy? Có phải không vui chỗ nào hay không? Hay là lúc quay phim xảy ra chuyện gì? Anh cứ nói với em đi? Em có thể trở thành người lắng nghe tốt nhất của anh.”
Tần Minh Viễn liếc cô một cái.
Ánh mắt khá là phức tạp.
Tô Miên nhìn không hiểu chút nào cả.
Nhưng không biết có phải lời nói của cô có tác dụng hay không, biểu cảm trên mặt của đại móng gà có
sự thay đổi, song gương mặt đó vẫn lạnh lẽo như thời tiết âm độ ở ngoài trời.
Bỗng nhiên anh rời giường, bắt đầu mặc quần áo vào.
Anh vừa mặc vừa hỏi cô: “Buổi tối cô ăn cơm lúc mấy giờ?”.
Tô Miên: “Đúng 7 giờ.”
Tần Minh Viễn “Ừ” một tiếng.
Tô Miên hỏi: “Chồng, trễ thế này rồi anh còn muốn đi đâu? Có việc gì gấp sao?”.
Tần Minh Viễn: “Cô không cần phải quản nhiều vậy đâu.”
Nói rồi, Tần Minh Viễn mặc quần áo vào, anh lập tức đi ra khỏi phòng ngủ, bỏ lại Tô Miên dù mờ mịt nhưng cũng đã quen với cảnh tượng này lại trong phòng.
Cô thì thầm nói: “Lâu như thế rồi mà…”.
… Cứ nhắc đến ông nội Tần là méo mặt, bị điên mà không chữa.
… Thích ăn thì ăn, không ăn thì ăn.
… Ai mà rảnh đi hầu hạ anh ta mãi.
Nhưng mà đang nửa đêm mà phải thấy cái mặt lạnh đó thì ai mà vui cho được.
Tuy rằng Tô Miên đã quen, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu, nhất là hôm sau lúc ngủ dậy, cô vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi hôi thối, Tô Miên nhìn xung quanh, thì ra con thỏ trắng nhỏ nhỏ xinh xinh hôm qua đại móng gà mang về không biết đã xổng ra ngoài bằng cách nào, đi đại tiện lung tung hết lên sàn nhà.
Tô Miên muốn bùng nổ ngay lập tức.
Cô gọi điện cho dì quản gia đến sớm hơn để dọn dẹp lại hiện trường hỗn loạn, sau đó pha một ấm hồng trà bá tước kết hợp với một dĩa bánh kem nhung đỏ có hàm lượng calo cao trong phòng kính trên sân thượng, Tô Miên cầm chiếc nĩa được chạm trổ tinh xảo lên, nuốt từng miếng bánh có hàm lượng calo cao vào bụng, lúc này mới thấy cơn tức vơi đi phần nào.
Cô gọi điện cho Đường Từ Từ.
Đường Từ Từ phải trốn vào WC để nghe điện thoại.
“Cục cưng của mình, có chuyện gì thế?”.
“Tớ sắp bị tức chết rồi! Chắc chắn cậu không đoán được tối hôm qua tên đàn ông rác rưởi đại móng gà đó đã làm gì đâu! Đột ngột trở về thì thôi đi! Bắt tớ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng cũng thôi đi! Kết quả vừa nghe tớ nói tối nay phải về nhà cũ ăn cơm thì trở mặt ngay lập tức. Còn nói tớ đừng có quản chuyện bao đồng! Mẹ nó chứ, tớ mà quản anh ta à? Tớ chỉ hỏi anh ta một câu tối rồi còn đi đâu thôi mà.”
“… Là tớ nhiều chuyện! Tớ xứng đáng! Đậu má! Lại trưng ra cái mặt lạnh tanh đó với tớ!”.
“Tên đàn ông này bị điên à! Chúng tớ là liên hôn thương nghiệp, Tô gia nhà tớ đúng thật là không thể so với nhà họ Tần, nhưng Tần gia nhà họ tìm đâu ra thông gia không giành không giật như nhà họ Tô bọn tớ cơ chứ?”.
“Hơn nữa, hôn nhân hờ chỉ là hôn nhân hờ, nhưng má nó chứ anh ta đừng có mà bắt tớ phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!”.
“Dm! Tần Minh Viễn là thứ đàn ông cặn bã! Cái gì cũng muốn mà lại không muốn trả giá! Cả ngày lúc nào cũng trưng cái mặt sưng vù đó ra. Nói chuyện thì chỉ biết đâm chọc chỉ trích.”
“Đối nhân xử thế thì lịch sự nhã nhặn nhưng chẳng bao giờ có kiên nhẫn với vợ mình, vừa há mồm ra là tớ chỉ muốn đánh cho anh ta một trận tàn tật, cả đời này mất khả năng tự chăm sóc bản thân cho lành.”
“Tớ nguyền rủa anh ta uống nước bị sặc! Ăn cơm bị nghẹn!”.
Tô Miên nói một tràng dài không hề bị hụt hơi, mắng xong, cô cũng uống hết ly hồng trà bá tước.
Lúc nào Đường Từ Từ cũng được bạn thân dặn đi dặn lại là phải cẩn thận, ở bên ngoài nhất định không được lơ là, thế nên dù Đường Từ Từ đang ở trong WC nhưng vẫn không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Sáng nay tớ có nghe tin, nghe đồn có phóng viên giải trí chụp được Tần Minh Viễn lái xe đến Hương Sơn [4] lúc ba giờ sáng, một mình ngắm cảnh trên núi cả đêm, sáu giờ sáng mới xuống núi về lại chung cư Thần Hi. Nhưng mà tin tức này đã bị chặn rồi, tớ đoán là ekip của Tần Minh Viễn làm.”
[4] Hương Sơn (香山): Danh lam thắng cảnh ở thành phố Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến, nằm ở phía đông thành phố Hạ Môn, phía đông nam quận Tương An, ở chân phía nam của núi Hạ Môn Hồng Gia, đỉnh chính cao 176 mét so với mực nước biển và diện tích danh lam thắng cảnh là 10,38 km vuông.(Nguồn: Baike.baidu.com)Tô Miên cũng không ngờ nửa đêm nửa hôm đại móng gà lại chạy đến Hương Sơn.
Dưới thời tiết âm năm sáu độ, nhiệt độ trên núi còn thấp hơn, nửa đêm lái xe lên núi ngắm mặt trời mọc à?
Cô thật sự không hiểu nổi đêm hôm anh ta làm như thế không biết là đang nghĩ cái gì nữa.
Tô Miên trút giận hết cho Đường Từ Từ nghe xong, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều, Tô Miên không muốn quấy rầy bạn thân làm việc nên cúp máy.
Tức giận thì tức giận, nhưng buổi tối vẫn phải ăn cơm, diễn thì vẫn phải diễn cho tròn vai.
Cơ mà, Tô Miên không muốn chủ động gửi tin nhắn hỏi thăm cho đại móng gà nữa.
… Nửa đêm nửa hôm nhìn thấy cái mặt lạnh tanh đó, người có dịu dàng đến đâu cũng phải nổi nóng.
Năm giờ rưỡi chiều, Quý Tiểu Ngạn gửi tin nhắn cho cô nói Tần Minh Viễn đang đợi dưới lầu, bảo cô đi xuống rồi về nhà cũ họ Tần với anh.
Tô Miên trả lời một chữ: “Ừ.”
Cô ra khỏi biệt thự.
Xe đã chờ sẵn ở bên ngoài.
Quý Tiểu Ngạn đứng bên cạnh mở cửa xe cho cô, cười nói: “Phu nhân, buổi tối tốt lành.”
Từ góc độ này của Tô Miên vừa vặn có thể nhìn thấy góc nghiêng của Tần Minh Viễn. Sống mũi anh cao thẳng, lông mi dài và mảnh, nhìn vào góc nghiêng của anh, Tô Miên có một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó. Tô Miên thừa nhận, góc nghiêng của đại móng gà thật sự rất đẹp, đặc biệt là dưới ánh sáng như lúc này, trông thế nào cũng có chút gì đó cấm dục, cũng khó trách trên internet lại có khối cô nàng từ già đến trẻ u mê gương mặt này rồi nhảy hố làm fan.
Tuy nhiên, vẻ mặt cũng lạnh lùng thật, có lẽ là do hít gió lạnh Hương Sơn quá nhiều.
Tô Miên cười khẩy trong lòng, lại mỉm cười gật đầu với Quý Tiểu Ngạn rồi mới ngồi lên xe.
Quý Tiểu Ngạn hỏi: “Ông chủ, xuất phát bây giờ luôn ạ?”.
Tần Minh Viễn nhàn nhạt đáp “Ừm”, cũng không thèm nhìn cô một cái, cứ như cô không tồn tại vậy.
Nếu như trước đây anh ta không nói thì Tô Miên cũng sẽ không nói, nhưng không hiểu sao tối hôm qua lại thấy vẻ mặt xụ xuống khó ưa đó của anh ta, người hiền thì cũng biết tức giận chứ, cô cũng chẳng thèm cất công suy nghĩ làm sao để lấy lòng con người đáng ghét này, vậy nên dứt khoát không thèm bắt chuyện.
Trong xe lặng yên không một tiếng động.