Edit: Bbeo.
Tô Miên đoán cái vòng cổ kia là Tần Minh Viễn mua cho bà Lư Tuệ Mẫn.
Bà ấy rất thích những trang sức trông phức tạp như thế, phong cách Baroque đáp ứng được sở thích của bà, với lại không lâu nữa là đã đến sinh nhật của bà Lư rồi, thân là con trai, vào ngày sinh nhật tặng một chiếc vòng cổ của Elizabeth trị giá ba ngàn bảy trăm vạn, chắc chắn là có không ít người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bà ấy.
Dù gì thì người mẹ chồng này cũng có địa vị rất cao sang, tham gia trường hợp nào, trang sức trên người phải nói là tuyệt đối lóa mắt, hơn hết còn đối xử với cô rất tốt. Hồi trước cô có cùng bà Lư tham gia một bài phỏng vấn, bà đeo một chiếc nhẫn ru-bi kim cương trên ngón tay, lớn đến mức che mất nửa ngón tay, lần đầu tiên phỏng vấn đã nhận được sự chú ý của ban phóng viên biên tập.
Khi kết thúc, biên tập viên khen chiếc nhẫn của bà Lư Tuệ Mẫn trông rất hoa lệ và sang trọng, tò mò hỏi: “Một viên ru-bi lớn như vậy có bao nhiêu ca-ra?”
Bà Lư Tuệ Mẫn: “Thật may là nó chỉ có chín ca-ra.”
Tô Miên phối hợp làm một người con dâu dịu dàng nhu thuận: “Mắt nhìn của mẹ tôi từ trước đến nay rất tốt.”
Bà Lư Tuệ Mẫn gỡ chiếc nhẫn xuống ngay tại chỗ, rồi đặt lên tay Tô Miên: “Con thích thì cho con.”
Sau đó, bà ấy cũng không lấy lại, tặng cho cô thật.
Chuyện này còn được lên hẳn hot search, cư dân mạng đều khen bà là người mẹ chồng tốt nhất thế gian.
Tô Miên cũng thấy vậy.
Cho nên, cô không kinh ngạc lắm khi Tần Minh Viễn chọn mua chiếc vòng cổ này, nhưng mà…. Áy náy trong mắt là có ý gì.
Tô Miên chỉ đơn giản là khó hiểu, chứ sẽ không suy nghĩ đến vấn đề này lần thứ hai. Dù sao mạch não của đại móng gà từ trước tới nay không hề giống với người bình thường.
Buổi đấu giá kết thúc.
Mọi người ra về.
Có bạn thân ở đây, Tô Miên nắm tay Đường Từ Từ đi về phía cửa.
Tần Minh Viễn đi phía trước.
Đường Từ Từ vẫn còn đang đắm chìm trong hào quang của chiếc vòng cổ, suốt đoạn đường đều thấp giọng bàn luận với Tô Miên.
Tán gẫu về trang sức, Tô Miên rất chuyên nghiệp, cứ thoải mái mà nói.
Hai người đi tới cửa rất nhanh.
Tần Minh Viễn đã mặc xong áo khoác, bên cạnh anh có hai người phục vụ. Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ Ông Lợi Ti rất chu đáo, mỗi một người đều trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, không chỉ có thể nhớ được thông tin của từng thành viên, mà còn nhớ được sở thích, họ đi ra đi vào mặc quần áo như thế nào lại càng khỏi phải nói.
Hiện tại trên tay hai người bồi bàn là áo khoác của Tô Miên và Đường Từ Từ.
Đúng lúc này, Tần Minh Viễn tiến lên một bước, trực tiếp lấy áo khoác bên tay phải xuống, khoác lên người Tô Miên.
Tô Miên: “…..”
Đường Từ Từ: “…..”
Có người ngoài ở đây, tình yêu giữa Tần Minh Viễn và Tô Miên vĩnh viễn không chê vào đâu được.
Có điều tình huống hiện tại có chút khó xử.
Với lại Tô Miên có hơi tức giận khi nghĩ về điều đó.
Chẳng lẽ trong mắt Tần Minh Viễn, anh nói áo khoác lông đẹp, tức là về sau vào mùa đông cô chỉ được mặc áo khoác lông thôi sao. Vả lại cái áo này hợp với chiếc váy dạ hội cô đang mặc trên người sao?
Tô Miên đang định nói chuyện.
Đường Từ Từ đã bước lên phía trước, trực tiếp lấy chiếc áo khoác cashmere trên tay người phục vụ, lưu loát mặc vào.
Cô ấy nhìn Tô Miên, nói: “À…. Hai người không cần tiễn đâu, tớ tự gọi xe về, dù sao cũng không tiện đường.”
Cô ấy vẫy tay với Tô Miên: “Miên Miên, tạm biệt.”
Đường Từ Từ nhanh chóng chuồn mất.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, gió đêm bên ngoài khiến cô ấy lạnh đến mức rùng mình.
Cô ấy khẽ cắn môi, tự nhủ nói: “… Không mặc áo lông sẽ rất khổ.”
Lúc này, Tô Miên đã ngồi lên chiếc Bentley của Tần Minh Viễn, trong xe rất ấm, cô cởi chiếc áo khoác cồng kềnh trên người ra, đặt lên ghế sau, tay trái thắt dây an toàn vào.
Chiếc Porsche của cô đã giao cho Quý Tiểu Ngạn.
Hai vợ chồng ân ái như bọn họ, cùng nhau tới câu lạc bộ Ông Lợi Ti, thì không có lý do nào để đi xe riêng.
Tô Miên mắng chửi Tần Minh Viễn ở trong lòng là đồ đạo đức giả, sau khi thắt xong dây an toàn, vừa ngẩng đầu, đã thấy Tần Minh Viễn đang nhìn cô.
À không, tầm mắt hạ xuống một chút.
….. Rõ ràng là nhìn vùng đất dưới cổ.
Khóe mắt thoáng nhìn, cô mới phát hiện vừa nãy lúc cởi áo khoác, cô đã kéo một phần dây của chiếc váy dạ hội xuống, lộ ra một mảng da trắng như tuyết.
Tô Miên kéo lên không chút lưu tình.
Tần Minh Viễn thu hồi mắt, khởi động xe.
Chiếc Bentley chạy ra khỏi bãi đậu xe ngầm của câu lạc bộ.
Mười giờ tối, giao thông ở Bắc Kinh vẫn tắc nghẽn.
Tô Miên thầm tính trong lòng nên nói chuyện gì vào khoảng thời gian này.
Thân là một người vợ yêu Tần Minh Viễn, hiếm khi được ở một mình với chồng, tuy rằng ở buổi đấu giá còn bị hiểu lầm, nhưng mà hoạt động tâm lý lúc này trở nên vô cùng rối ren, sau cùng không thể không nói chuyện cùng Tần Minh Viễn.
Rốt cuộc, những người đang yêu đều thua ở vạch xuất phát.
Thời gian rồi rắm chỉ trong vòng mười phút.
Khoảng thời gian này cũng bao gồm việc nghiêng đầu nhìn trộm anh và cử động tay thể hiện nội tâm xoắn xuýt của cô.
Thế mà chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Khi cô vặn tay lần thứ hai, đại móng gà trên ghế lái mở miệng: “Ăn cơm chưa?”
Tô Miên ngạc nhiên ngẩng đầu.
Nội tâm cô quá mức khiếp sợ, ngay cả kế hoạch cũng quên hết sạch, theo bản năng nói tiếp một câu: “Anh mà lại hỏi tôi ăn cơm chưa ư?” Lời vừa phát ra, cô mới ý thức được mình nói sai, liền chuyển chế độ, nhẹ nhàng nói: “Em đã ăn với Từ Từ rồi, anh đói bụng đúng không? Anh muốn ăn gì? Sau khi về Tử Đông Hoa Phủ em sẽ làm cho anh.”
Vừa lúc phải dừng đèn đỏ,